"Bà ta lấy hết mọi thứ của tôi, tôi không thể lấy lại được sao?"
"Cô Nguyễn, tôi biết cô ghét tiểu tam, nhưng mẹ của Tư Mộ Hàn mới là tiểu tam thực sự!"
Đinh Kha có chút kích động.
Giọng nói cũng to hơn hẳn.
"Mẹ tôi là tiểu tam ư? Đúng là cái gì cũng dám nói!"
Một giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn vang lên từ sau lưng hai người họ.
Khi Nguyễn Tri Hạ quay lại, cô nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tư Mộ Hàn tràn đầy sự lạnh lùng.
Anh mặc một bộ vest đen được làm thủ công, chiếc quần tây thẳng tắp bao bọc lấy đôi chân dài.
Anh dựa vào cửa chiếc xe thể thao Pagani màu đen, hai tay đút túi quần, khóe miệng hơi cong lên, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đinh Kha.
Khóe miệng tàn nhẫn cong lên, tạo cho người ta cảm giác sợ hãi khó tả.
Đinh Kha nhìn người đàn ông chỉ khiến người ta ngưỡng mộ đang dựa vào chiếc xe chỉ có bảy chiếc duy nhất trên thế giới, tay bà ta bất giác run lên.
Người đàn ông đó chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông mạnh mẽ này lại là con trai của người phụ nữ đó.
Một tia hận thù lóe lên trong mắt Đinh Kha.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn rồi chậm rãi đi tới: “Sao anh lại ở đây?"
Còn lại một chiếc xe thể thao sang tới để làm gì?
Sau khi tin tức chân đã lành được mọi người biết hết nên bắt đầu buông thả bản thân sao?
Tư Mộ Hàn vỗ đầu cô nói: "Anh tới đón em."
Nguyễn Tri Hạ vâng một tiếng và ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm Đinh Kha rồi lạnh lùng nói: "Thể diện của bà Đinh đây đúng là lớn thật!"
"Hai người bọn họ từ nhỏ đã đính hôn, mọi người ở Hàng Thành đều biết điều đó!"
"Chính bà đã lợi dụng thời gian đi du học của mẹ tôi để móc nối với Tư Tấn Trạch và khiến ông ta yêu bà, giả vờ vô hại thật khiến người ta ghê tởm."
"Mẹ tôi thật ngu ngốc mới coi bà là bạn thân nhất của mình, cuối cùng bà cướp mất người đàn ông của bà ấy để trả ơn cho bà ấy!"
Đinh Kha hoàn toàn không phục, bà ta cãi lại: "Ba cậu không hề yêu mẹ cậu, mẹ cậu cũng không yêu ba cậu, tôi theo đuổi hạnh phúc của riêng mình có gì là sai!"
Tư Tấn Trạch và Thư Mạn chẳng qua chỉ đính hôn theo lời của gia đình.
Bà ta can đảm theo đuổi người đàn ông mình thích thì có gì sai?
Mặc dù năm đó khi Thư Mạn và Tư Tấn Trạch kết hôn, bà ta chưa bao giờ nghĩ tới việc phá hoại hai bọn họ.
Bà ta hiểu, Tư Tấn Trạch không thuộc về loại người như bà ta.
Cho nên bà ta chưa bao giờ cưỡng cầu.
Nhưng sau này bà ta mắc bệnh, Tư Tấn Trạch không muốn nhìn thấy bà ta đau khổ nên đã ly hôn với Thư Mạn và tự mình ra nước ngoài.
Đây là những lời mà Tư Mộ Hàn không thích nghe nhất.
Cái gì mà ba không thương mẹ, mẹ không thương ba.
Anh không biết, cũng không muốn biết.
Tóm lại, anh chỉ biết rằng, chính người phụ nữ này đã khiến ba anh ruồng bỏ mẹ anh, khiến mẹ anh cả ngày phải rửa mặt bằng nước mắt.
Anh hận người phụ nữ này, lại càng hận người đàn ông đã bỏ rơi vợ con mình.
Tư Mộ Hàn không muốn nói lời vô nghĩa với Đinh Kha.
Anh khoác vai Nguyễn Tri Hạ, mở cửa xe và để cô ngồi vào.
Anh đi vòng qua, mở cửa ghế lái ngồi vào.
Khởi động xe nghênh ngang đi khỏi.
Đinh Kha đứng đó nhìn chiếc xe phóng đi, trong mắt hiện lên sự căm hận.
Tại sao con trai của Thư Mạn lại sống tốt mà con trai bà ta phải chịu nhiều đau khổ như vậy?
Tại sao con trai của Thư Mạn là người thừa kế hợp pháp, trong khi con trai bà ta chỉ có thể là người bình thường.
Cùng là máu mủ của nhà họ Tư, tại sao con trai bà ta chẳng được cái gì.
Đinh Kha không phục.
Thư Mạn!
Tại sao bà lại chết dễ dàng như vậy, bà không nên chết.
Bà nên sống không bằng chết mới đúng.
Bà còn chưa nói sự thật cho mọi người biết, sao có thể cứ thế mà chết được!
Định Kha hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta không phải tiểu tam!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!