"Nhưng chỉ là một bộ đồ thôi.”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì chỉ thở dài.
Tư Mộ Hàn lắc đầu, nói: “Không, vinh quang của em, là niềm tự hào của anh.”
Thiên phú của cô, còn cao hơn thế này.
Huống chi.
Anh đã từng nói, một ngày nào đó, anh muốn cô lần nữa mặc lại bộ đồ này, sau đó sẽ do đích thân anh giúp cô cởi.
Nếu bị người ta đấu giá được, anh còn phải tốn công mua lại à?
Huống chi.
Bộ đồ này, ngoài cô ra thì không ai xứng mặc vào.
Đây là biển sao thuộc về riêng cô.
Mà cô, là bầu trời đầy sao của anh.
Cánh mũi Nguyễn Tri Hạ hơi chua xót.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn, thật không biết nên nói gì cho phải.
Người đàn ông này, làm cái gì cũng bá đạo như vậy.
Cho dù là tán tỉnh cô, cũng vẫn bá đạo không cho từ chối.
Cố tình cô lại bị quyến rũ đến thần hồn điên đảo.
"Tư Mộ Hàn, anh thành thật nói cho em biết, có phải anh làm chuyện gì có lỗi với em không? Nếu không sao đang êm đẹp, anh lại bỗng nhiên đối xử tốt với em như vậy?”
Cho tới bây giờ anh chưa từng chủ động thể hiện anh đối xử tốt với cô như lúc này.
Chuyện này thật sự quá bất thường.
Còn chuyện tối hôm qua, anh bỗng nhiên nói yêu cô.
Lại còn dùng giọng điệu khiến người ta lo lắng, nói đi nói lại, thật sự khiến cô rất không yên tâm.
Rõ ràng anh đối xử tốt với cô, cô nên cao hứng mới phải.
Nhưng không hiểu sao cô lại chỉ cảm thấy bất an.
Tư Mộ Hàn trực tiếp lườm cô một cái: “Anh đối xử không tốt với em khi nào hả?"
Nói cứ như bình thường anh đối xử không tốt với cô không bằng.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, dáng vẻ dường như đang nghiêm túc hồi tưởng.
Tư Mộ Hàn thấy vậy, tức không muốn để ý đến cô nữa.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn nghiêng đầu sang chỗ khác với dáng vẻ tức giận, cô phụt một tiếng bật cười.
Cô vội nói: "Em chỉ nói thôi mà, anh rất tốt với em, em biết mà.”
Anh đối xử tốt với cô, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Tư Mộ Hàn cũng không thật sự tức giận, bởi vì đang lái xe nên anh không đáp lời cô.
Nguyễn Tri Hạ cũng biết đang lái xe thì không nên nói chuyện mới tốt.
Vì thế cô cũng thức thời không quấy rầy Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn lái xe đến một siêu thị.
Sau đó nói với Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, đi mua một ít đồ dùng hàng ngày, chúng ta đến một hòn đảo nhỏ ở vài ngày đi.”
"Hả?”
Nguyễn Tri Hạ hoang mang.
Đang êm đẹp, tự dưng lên đảo nhỏ làm gì?
"Được rồi, đừng ngần ra đó nữa, đi thôi.”
Tư Mộ Hàn trực tiếp nắm tay cô, đi vào siêu thị.
Tuy xuất thân từ nhà giàu, nhưng Tư Mộ Hàn lại rất đỗi quen thuộc với chuyện đi siêu thị hằng ngày.
Trông có vẻ như đã không ít lần đi như thế.
Nguyễn Tri Hạ thật sự nghi hoặc không thôi, cô hỏi: "Tư Mộ Hàn, anh thường xuyên tự mình đi siêu thị sao?”
L
Tư Mộ Hàn một tay đẩy xe đẩy, một tay nắm tay cô: “Trước kia anh được ông nội nuôi, không khác gì người bình thường. Đi siêu thị là chuyện lạ lắm sao?”
"Trời ạ. Không thể tưởng tượng nổi trước kia anh cũng từng sống cuộc sống bình dân cơ đấy.”
Nguyễn Tri Hạ cũng kinh ngạc.
"Em còn tưởng anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!