Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Mục Cảnh Y có chút buồn bực đứng lên.
Nghĩ thầm, ai vậy chứ.
Cô ấy đi đến, mở cửa, lúc thấy là Quan Diêm, cô ấy nhất thời ngẩn ra: “Chú gì kia, sao chú lại tới đây?"
Sau đó cô ấy lại bổ sung thêm một câu: "Anh trai kia, anh ấy thế nào rồi?"
Quan Diêm nhìn Mục Cảnh Y không thèm hỏi là ai đã trực tiếp mở cửa, nhất thời cảm thấy cô ấy không hề có chút ý thức nào về sự nguy hiểm.
Cho nên anh ta không khỏi nói: "Cô không hỏi là ai đã mở cửa, cô không sợ là người xấu sao?"
Mục Cảnh Y khó hiểu hỏi: "Vì sao phải hỏi? Chẳng lẽ ông chủ là người xấu sao?"
Quan Diêm: “...”
Anh ta thế mà không biết phải nói gì cho phải.
"Là như vậy, cậu chủ nhà tôi muốn điều tra camera theo dõi tại khách sạn tổ chức bữa tiệc tối hôm qua, nhưng người của khách sạn lại từ chối, tôi muốn hỏi là cô có thể giúp được việc này không?"
Quan Diêm nói thẳng ra mục đích mình đến.
Lúc biết được thân phận của Mục Cảnh Y, Quan Diêm hoảng sợ không thôi.
>
Không nghĩ tới cô lại là con gái của ông chủ hải đảo này, nếu thế thì cô không khác gì công chúa trên đảo này.
Nơi này dù sao cũng không phải Hàng Châu, không phải anh ta nói muốn điều tra là có thể điều tra.
Cho nên anh ta chỉ đành tới xin Mục Cảnh Y hỗ trợ.
Đồng thời Quan Diêm cũng ý thức sâu sắc được một điều, anh ta và cô gái trước mặt này có sự chênh lệch thân phận quá lớn.
Có lẽ lần đầu tiên động lòng với phái nữ của anh ta, chỉ có thể dừng bước tại đây.
Bối cảnh gia đình Mục Cảnh Y, không phải người như anh ta có thể xứng.
Mục Cảnh Yồ một tiếng, hỏi: "Chú, mọi người muốn điều tra camera khách sạn để làm gì thế?"
Quan Diêm nói: “Cậu chủ nhà tôi nghi ngờ mợ chủ nhà tôi xuất hiện tại khách sạn tối qua, cho nên mới muốn lấy băng ghi hình về xem thử."
Mục Cảnh Y cái hiểu cái không gật đầu: “Được, hiện tại tôi đi cùng chủ qua đó"
Nói xong, Mục Cảnh Y đi ra ngoài.
Quan Diêm Lập tức đi theo Mục Cảnh Y ra khỏi khách sạn.
Mục Cảnh Y dẫn theo Quan Diêm đi tới trước quầy lễ tân, nhân viên lễ tân có vẻ đã nhận ra Quan Diêm, vừa thấy anh ta đến, nhất thời sắc mặt sầm xuống: “Anh này, không phải tôi đã nói với anh rồi sao, camera của khách sạn sẽ không cho người ngoài xem, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với khách hàng, vẫn mong anh rời đi cho!"
Quan Diêm nhìn lễ tân kia nhưng không nói gì.
Mục Cảnh Y bước ra từ sau lưng Quan Diêm, nhìn lễ tân đứng sau quầy, cười ngọt ngào nói: "Chị ơi, chú này là bạn em, vẫn mong chị giúp một chuyện, để cho chú ấy đến phòng theo dõi nhìn qua băng ghi hình đi."
Mục Cảnh Y không hề có vẻ kênh kiệu của một cô chủ nhà giàu, vô cùng thân thiết gần gũi khiến Quan Diêm có cảm giác cô ấy không phải con gái nhà giàu.
Lễ tân sau quầy vừa thấy là Mục Cảnh Y nhất thời sắc mặt thay đổi, cười nịnh nọt nói với cô ấy: "Thì ra anh đây là bạn của cô Cảnh Y ạ! Tôi lập tức đi sắp xếp ngay."
Mục Cảnh Y cười chân thành gật đầu: “Vâng, cảm ơn chị nhé."
"Cô Cảnh Y khách khí quả."
Lễ tân sau quầy nhất thời có được chiều mà sợ, giống như thật sự không ngờ thân là công chúa nhỏ của hải đảo mà cô ấy lại bình dị gần gũi đến khó tin.
Lễ tân gọi bảo vệ đến, bảo bảo vệ đưa Mục Cảnh Y và Quan Diêm đến phòng theo dõi.
Lúc Quan Diêm nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ xuất hiện trong video, anh ta kinh ngạc không thôi.
Thật đúng là mợ chủ.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ trong video, bị Mặc Thâm ôm lấy, đứng ở nơi cách Tư Mộ Hàn không xa, mà Tư Mộ Hàn lại nghe không được, cũng không nhìn thấy, đôi mắt Quan Diêm bỗng đỏ lên.
Anh ta không dám tưởng tượng, nếu để cho cậu chủ biết rằng mợ chủ ở ngay trước mắt cậu chủ, nhưng anh lại hoàn toàn không phát hiện ra, liệu trong lòng cậu chủ sẽ suy sụp đến mức nào.
Sau cùng lúc Mặc Thâm tím Nguyễn Tri Hạ rời đi, camera theo dõi có quay lại được mặt anh ta.
Lúc Quan Diêm nhìn thấy nét mặt Mặc Thâm khi đó, anh ta hít một ngụm khí lạnh.
Quan Diêm không biết mình rời khỏi phòng theo dõi thế nào.
Khuôn mặt kia, nếu như nói chủ nhân của nó không có bất cứ liên quan gì đến cậu chủ nhà mình, có đánh chết anh ta cũng không tin.
Ngũ quan cực kỳ giống, ngoài thần thái không quá giống thì cả khuôn mặt gần như phải có đến năm sáu phần giống cậu chủ nhà mình!
So sánh với cậu cả thì người đàn ông kia càng giống cậu chủ hơn!
Không...
Nếu nói là giống cậu chủ, còn không bằng nói, người đàn ông kia cực kỳ giống bà chủ đã qua đời hơn!
Một ý nghĩ nhất thời lóe lên trong đầu Quan Diêm.
Nhưng anh ta không dãm nghĩ quá sâu.
Chuyện này khiến người ta thật sự khó mà tin nổi!
Mục Cảnh Y vẫn đi theo sau Quan Diêm, ngay từ lúc bắt đầu, cô ấy đã ngoan ngoãn yên tĩnh quá mức cho phép.
Mục Cảnh Y cụp mắt, cũng không biết đang nghĩ gì.
Mà Quan Diêm, hiện tại trong lòng anh ta đã rối thành một nùi, cho nên không chú ý tới vẻ bất thường của Mục Cảnh Y.
Lúc Quan Diêm trở về, phát hiện trong khách phòng ngoài cậu chủ nhà mình ra thì còn có thêm một người đàn ông.
Một người đàn ông không thể quen thuộc hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!