"Thưa anh, chúng tôi muốn dẫn cô gái này đi vào lấy lời khai" Cảnh sát tức thời mở miệng, phá tan cục diện lúng túng này.
"Lấy lời khai xong thì tôi có thể dẫn cô ấy đi à?" Lạc Tuần Thần hỏi.
"Thật xin lỗi. Bởi vì bà Phương vẫn muốn kiện cô ấy, chỉ sợ tạm thời cô Nguyễn phải ở trong đồn cảnh sát mấy ngày, cho đến khi có kết quả thương thể của cô Phương, chắc chắn không bị thương đến nội tạng, chúng tôi mới có thể để cho cô Nguyễn ra ngoài".
"Chẳng qua chỉ là tranh chấp nhỏ mà thôi, đâu cần phải kiểm tra thương thế đâu?"
Lạc Tuấn Thần nhíu mày lại, dường như không ngờ rằng chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.
"Rất xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo luật"
Nói là làm việc theo luật, chẳng qua là bà Phương dùng quyền lực chèn ép mà thôi.
Mấy loại vết thương nhỏ này, dù cho bên kia muốn tố cáo, chỉ cần chịu hoà giải, bồi thường là được, căn bản không cần phải làm ầm đến đồn cảnh sát.
Nhưng Phương Minh Mị cố ý muốn dạy dỗ Nguyễn Tri Hạ, dù cho không thể khiến cô bị nhốt quá lâu.
Nhưng mà nếu như cô từng bị cảnh sát nhốt lại, người khác sẽ phỏng đoán nhân phẩm của cô, sau này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô.
Thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cơ hội việc làm sau này.
"Tôi dùng thân phận tổng thanh tra của Lạc thị đảm bảo cho cô ấy, cam đoan rằng trong khi lấy báo cáo, cô ấy vẫn ở trong thành phố Hàng Châu này, có được không?" Lạc Tuấn Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, nói.
"Xin cậu Lạc đừng làm khó chúng tôi."
Bà Phương đã sớm dùng quan hệ nói rồi, làm sao bọn họ có thể tuỳ tiện để cho người ta nộp tiền bảo lãnh Nguyễn Tri Hạ ra được.
Lạc Tuấn Thần còn muốn nói cái gì đó, lại bị Nguyễn Tri Hạ cắt ngang.
"Đàn anh Lạc, ý tốt của anh, em xin nhận. Xin anh đừng làm khó bọn họ nữa, bọn họ cũng chỉ làm việc theo lời cấp trên mà thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!