Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (FULL)

Mặc Thâm và Bạch Tuyền cùng nhau xuống xe. 

Mà Mục Cảnh Y cũng muốn xuống xe, nhưng lại bị ba cô ấy là Mục Thạc kéo lại, dù có giấy giụa thế nào cũng vô dụng. 

Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn xe càng ngày càng xa bệnh viện. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thẩm đang đứng bên cạnh Bạch Tuyền, đôi lông mày xinh đẹp của cô giật giật một cách khó hiểu. 

Bạch Tuyền xuống xe, cô có thể hiểu được, dù sao thì Bạch Tuyền cũng đến để tiến hành phẫu thuật cho Tư Mộ Hàn. 

Nhưng Mặc Thâm xuống xe? 

Cái quái gì thế? 

Mặc Thâm nhìn vẻ mặt không hoan nghênh anh ta của Nguyễn Tri Hạ, anh ta tức thì bĩu môi: "Sao nào? Bệnh viện là do nhà em mở à?" 

Nguyễn Tri Hạ:"..." 

Nguyễn Tri Hạ dứt khoát phớt lờ Mặc Thâm và đi thẳng vào bệnh viện. 

Bác sĩ Tom và những người khác nhận được cuộc gọi trước từ Mặc Thâm thì đã đợi ở cửa bệnh viện từ lâu. 

Khi nhìn thấy ba người Nguyễn Tri Hạ xuất hiện. 

Bác sĩ Tom hào hứng đi tới: "Cô Tư, vị nào là hậu nhân của ân sư tối thế?" 

Bác sĩ Tom hỏi Nguyễn Tri Hạ. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Bạch Tuyền và nói: "Cô gái trẻ tuổi này là cháu gái của ông Bạch, Bạch Tuyền." 

Bác sĩ Tom ngay lập tức nhìn Bạch Tuyền đang đứng ở bên cạnh. 

Nhìn thấy Bạch Tuyền trông chỉ mới mười tám, mười chín tuổi thì kinh ngạc mở miệng: "OMG, thật là một cô gái phương Đông xinh đẹp." 

"Xin chào, tôi tên là Tom. Tôi là học trò của thầy Bạch. Ân sự của tôi thế nào rồi?" 

Mặt mày của bác sĩ Tom đầy phấn khích, khuôn mặt sâu thẳm đó thể hiện một cách sống động những cảm xúc trên khuôn mặt của ông ấy. 

"Xin chào, bác sĩ Tom, tôi là Bạch Tuyền." 

Bạch Tuyền cười dịu dàng, giọng nói ngọt ngào say lòng người. 

"Ông nội rất tốt. Hoan nghênh ông đến thăm ông ấy bất cứ lúc nào." 

"Được, được, được, nhất định, nhất định." 

Bác sĩ Tom càng vui mừng hơn khi biết tin ân sự của mình vẫn còn sống. 

Bác sĩ Tom còn muốn nói điều gì đó với Bạch Tuyền, nhưng Bạch Tuyên dường như không có hứng thú cho lắm, cô ấy nói một cách tế nhị: "Bác sĩ Tom, làm ơn đưa tôi vào phòng phẫu thuật." 

Cô ấy cần chuẩn bị một chút cho cuộc phẫu thuật của Tư Mộ Hàn. 

Thấy vậy, bác sĩ Tom đành phải kìm lại sự phấn khích của mình và đưa mấy người Nguyễn Tri Hạ lên tầng phòng phẫu thuật nơi Tư Mộ Hàn đang ở. 

Vào phòng mổ. 

Vì Bạch Tuyền cần có thời gian chuẩn bị. 

Cho nên Nguyễn Tri Hạ dành thời gian thăm Tư Mộ Hàn một chút. 

Vì ca phẫu thuật bị hủy bỏ, Tư Mộ Hàn được gây mê nên đang ngủ trong phòng. 

Khi Nguyễn Tri Hạ bước vào, Quan Diêm đang ngồi bên cạnh anh, bảo vệ giường của Tư Mộ Hàn. 

Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, Quan Diêm lập tức đứng lên: "Mợ... mợ chủ..." 

Anh ta ngạc nhiên hét lên, bàng hoàng không thôi. 

"Suyt..." 

Nguyễn Tri Hạ làm động tác im lặng với Quan Diêm, từ từ bước đến giường của Tư Mộ Hàn. 

Nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh đang ngủ yên, lòng cô đau nhói. 

Ai có thể ngờ rằng người đàn ông cứng cáp kia giờ chỉ là một cục thịt mặc cho người khác làm thịt, yếu ớt nằm đây, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng giết chết anh. 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Quan Diêm, chậm rãi nói: "Quan Diêm, anh có thể ra ngoài trước không? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy" 

Quan Diêm gật đầu, xoay người bước ra ngoài. 

Ngay khi Quan Diêm đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ. 

Nguyễn Tri Hạ bấy giờ mới không e dè gì vươn tay nắm lấy bàn tay bằng giá của người đàn ông, cô dùng hai tay siết chặt lấy bàn tay trái của anh, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh, nước mắt không tự chủ được rơi xuống. 

"Tư Mộ Hàn, em đến rồi." 

"Xin lỗi, Tư Mộ Hàn, em vẫn đến rồi." 

Cô đã không nghe lời anh và vẫn đến. 

Cô xoa nhẹ vào lòng bàn tay của người đàn ông vào má mình, nói rất buồn: "Tư Mộ Hàn, anh có biết là anh rất xấu xa không, sao anh có thể để em ở lại khách sạn một mình chứ? Anh có biết không, khi em tỉnh dậy và không nhìn thấy anh, em đã sợ hãi, hoảng loạn đến mức nào?" 

"Tư Mộ Hàn, không phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao? Cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt. Anh không thể độc đoán như vậy." 

"Anh nghĩ giữ em ở bên cạnh cậu út là thực sự tốt cho em ư?" 

"Anh biết không, so với việc gặp phải nguy hiểm, em sợ rằng không thể cùng anh đi đến cuối cùng hơn." 

"Nếu như anh thật sự không thể chịu được nữa, anh muốn em còn không có cơ hội nhìn mặt anh lần cuối cùng sao?" 

"Tư Mộ Hàn, em không sợ anh sắp rời khỏi em, nhưng em sợ rằng ngay cả khi anh rời đi lúc nào, em cũng chỉ biết được từ miệng những người khác." 

"Nhưng bây giờ, Tư Mộ Hàn, chúng ta không phải sợ nữa, Bạch Tuyền sẽ cứu anh." 

"Tư Mộ Hàn, cơ hội phẫu thuật thành công đã đạt 70%, anh sẽ sống sót thôi" 

Nguyễn Tri Hạ cứ tự lẩm bẩm lầu bầu như vậy một lúc. 

Ở cửa phòng bệnh, Mặc Thâm đang đứng ở đó, nghe những lời tình ý chân thành của Nguyễn Tri Hạ dành cho Tư Mộ Hàn trong phòng bệnh, trong mắt hiện lên một tầng u buồn không thể bỏ qua. 

Tại sao? 

Tại sao Tư Mộ Hàn luôn có được mọi thứ mình muốn một cách dễ dàng như vậy? 

Rõ ràng là anh ta không làm gì sai, nhưng anh ta lại cứ bị bỏ rơi và bị lãng quên.

Nhấn Mở Bình Luận