Tư Mộ Hàn lạnh lùng quay mắt, dáng vẻ kiêu ngạo như đang nói tôi nể tình cô là người của nhà họ Tư, tôi mới cứu cô.
Nguyễn Tri Hạ lập tức không biết nên nói cái gì cho phải.
Vậy nên cô dứt khoát ngậm miệng, không nói lời nào nữa.
Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, người đàn ông càng không chủ động nói chuyện với cô.
Thế là, trong chiếc xe lớn như vậy, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, vô cùng lúng túng.
Bởi vì đau bụng mà trên trán Nguyễn Tri Hạ bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh.
Cô có người, tay tựa lên cửa sổ xe, trông vô cùng đau đớn.
Khẽ liếc mắt nhìn qua, Tư Mộ Hàn nhìn thấy dáng vẻ cố gắng chịu đựng, cả người đầy mồ hôi của người phụ nữ.
Đôi mắt thâm thúy đen như mực bỗng dưng hiểu ra.
Ánh mắt bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa xe, tên một tiệm thuốc đập vào tầm mắt của anh, anh lập tức lạnh lùng lên tiếng: "Dừng xe!"
Quan Diêm ngồi ở ghế phụ lái nghe vậy, lập tức để tài xế dừng xe.
Xe ngừng lại, Tư Mộ Hàn nhìn phía xa tiệm thuốc sáng chói ở phía xa xa, nói với Quan Diêm: "Đi xuống mua một ít thuốc dạ dày."
"Vâng."
Quan Diêm không nghi ngờ gì, trực tiếp đẩy cửa chỗ ghế phụ lái ra, đi đến tiệm thuốc.
Nguyễn Tri Hạ giật mình nhìn Tư Mộ Hàn, không hiểu vì sao đang yên đang lành anh mua thuốc dạ dày là vì cái gì.
Thế nhưng cô mơ hồ hiểu ra gì đó, vô thức nhìn xuống bụng của mình, chỗ dạ dày...
Chắc không phải là anh...
Tựa như biết cô đang suy nghĩ gì, Tư Mộ Hàn bỗng nhiên mở miệng: "Sao vậy? Cô cũng đau dạ dày à?"
Nguyễn Tri Hạ cảm giác như mặt bị người ta đánh một cái, hơi đau rát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!