Hình như cô đâu có nói điều gì đắc tội người khác đâu nhỉ?
Đang yên đang lành, sao Quan Diêm lại kéo tấm chắn thế kia?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình hẳn là không nói sai gì đâu, bèn nhìn sang anh chàng đối diện.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, khí lạnh trên người rất nặng, làm người khác tưởng anh đang tức giận.
Cô nhăn mày, lờ mờ hiểu được vì sao Quan Diêm lại muốn kéo tấm chắn lại rồi.
Có một ông chủ tự mang điều hoà không khí lạnh thế này, ai mà chịu nổi chứ.
Xe phóng nhanh tầm một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại trước biệt thự Đế Uyển.
Tư Mộ Hàn ngồi xe lăn bước xuống xe trước, sau đấy Nguyễn Tri Hạ mới ra khỏi xe.
Uống thuốc dạ dày rồi, dạ dày của Nguyễn Tri Hạ đã ổn hơn nhiều.
Không giống lúc trước, chỉ đi đường thôi cũng hết cả hơi rồi.
Cô nhìn căn biệt thự kiểu u cao ngất rộng rãi, nguy nga tráng lệ trước mặt, không khỏi có chút ngẩn ngơ. Một tuần trước, cô vừa mới bị Tư Mộ Hàn đuổi ra khỏi đây, không ngờ chỉ sau một tuần, cô lại được Tư Mộ Hàn đón về.
Cô đi theo sau Tư Mộ Hàn, thấy ánh đèn bốn phía rực sáng, hiện ra cảnh đẹp độc đáo bên hồ.
Nơi này đẹp thật đấy!
Đặc biệt là tối đến, một hàng đèn sáng lên, giống như pháo hoa lấp lánh, trong màn đêm buông xuống, rực rỡ chói mắt, chiếu rọi khắp nơi.
Má Lâm thầy Nguyễn Tri Hạ ở đằng sau Tư Mộ Hàn, khỏi phải nói rồi, vui mừng hết sức.
Bà ấy lướt qua Tư Mộ Hàn, bước nhanh về phía Nguyễn Tri Hạ, mừng rỡ giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô, xúc động nói: “Mợ chủ, cô về rồi! Tôi biết mà, cậu chủ không nỡ để mợ chủ phải vất vả ở bên ngoài đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!