Chương 8: Thật là quái quỷ
Có đến mức phải căm thù thế giới này như vậy ư?
Vậy mà nỡ lòng nào bắt nạt một bé thỏ trắng đáng yêu thuần khiết như cô à?
Thật sự là không có lương tâm, không lịch thiệp chút nào!
"Sao cô không hỏi tôi, rốt cuộc cô đã làm gì tôi rồi?" Tư Mộ Hàn ung dung nhìn cô, không có chút cảm giác hối lỗi do làm chuyện xấu gì cả.
"Một cô gái nhỏ bé như tôi có thể làm gì một người đàn ông khỏe mạnh như anh chứ?" Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Tri Hạ phồng lên, tức giận hét.
"Nhiều lắm đấy."
Tư Mộ Hàn không đứng đắn cong môi, nhìn cô, ánh mắt thâm thúy khó lường: "Cũng không biết là ai cứ quấn lên người tôi như một con bạch tuộc quấn, đẩy mãi cũng không ra."
"Không thể nào!"
Cô quấn lấy anh ư?
Làm sao có thể chứ!
Nguyễn Tri Hạ cô sẽ không tin chuyện hoang đường của anh đâu.
"Xem ra cô không chịu nhận rồi?" Khuôn mặt của Tư Mộ Hàn lạnh lẽo sâu thẳm, khóe môi hơi cong lên, trông rất giống Diêm Vương mặt lạnh, lãnh khốc làm người ta run sợ.
"Tôi… tôi… tôi…"
Ý lạnh quanh thân người đàn ông khiến cho Nguyễn Tri Hạ chột dạ run rẩy.
Trông anh cũng không giống như là đang nói dối.
Chẳng lẽ cô thật sự làm như thế sao?
Nhưng cô nhớ mình ôm con gấu lớn của cô mà?
Nhưng mà rất nhanh cô đã nhận ra, đây không phải nhà họ Nguyễn, không phải căn phòng nhỏ hẹp kia của cô cô, nơi này không có con gấu lớn của cô.
Cho nên...
Cô xem anh thành con gấu lớn của mình mà ôm rồi?
Mẹ nó, wow!
Vừa nghĩ đến chuyện cô ôm cái khối băng lớn nguy hiểm cả một đêm, cô cảm thấy rùng mình kinh dị!
"Thật xin lỗi, tôi tưởng là tôi đang ôm con gấu bông của mình." Nguyễn Tri Hạ vội vàng nói xin lỗi.
Rất phân rõ đúng sau, biết được là lỗi của mình thì lập tức xin lỗi.
"..."
Tư Mộ Hàn không vui nhếch môi.
Con gấu bông?
Xem anh là con gấu bông?
Người phụ nữ này cũng to gan thật đấy, vậy mà lại dám nói ra!
Tư Mộ Hàn thật sự hận không thể bóp chết người phụ nữ to gan này!
"Biết rồi thì tốt! Thành thật một chút cho tôi, nếu như cô dám quấn nữa, tôi sẽ lập tức phế cô đấy!" Tư Mộ Hàn hung tợn trừng mắt Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu trầm thấp đến cực độ, cảnh cáo nói.
"..."
Nói cái gì đó?
Nói như cô rất đói khát vậy.
Anh cho là cô muốn ôm anh sao!
Cũng không nhìn lại mình đi!
Hừ!
Cục cưng Tri Hạ bày tỏ mình vô cùng tức giận!
"Yên tâm! Ai quấn thì người đó làm chó!" Nguyễn Tri Hạ hung ác nói một câu xong, tức giận quay lưng đi.
Tư Mộ Hàn đen mặt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người phụ nữ, hận không thể khoét một lỗ trên người cô.
Một hồi lâu sau, Tư Mộ Hàn mới thu hồi ánh mắt, khi anh chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ thì xung quanh không ngừng truyền đến mùi thơm trên cơ thể phụ nữ, thoang thoảng nhàn nhạt, không giống mùi nước hoa, có mùi hương của hoa lan, rất tươi mát dễ chịu.
Mùi thơm tựa như là xạ hương, khiến anh phát điên, ánh mắt không tự chủ được dời về phía cái cổ thon dài trắng nõn của cô, làn da trắng như tuyết càng trở nên quyến rũ trong đêm tối, giống như một món ăn thơm ngào ngạt khiến người ta hận không thể cắn một cái.
Nếu như…
Lưu lại dấu vết ở trên đó, có phải nó sẽ trở nên vô cùng đẹp hay không?
Yết hầu của Tư Mộ Hàn không tự chủ được mà lên lên xuống xuống, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm dần tối lại, bùng lên ngọn lửa mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!