CHƯƠNG 242: ANH ĐANG NÓI DỐI
“Trong lòng anh cũng chỉ có một mình Diên Diên.”
Dường như ngày nào anh cũng tỏ tình như thế một lần, nhưng hai người không cảm thấy chán.
Có lẽ, yêu một người từ đáy lòng chính là như vậy.
Hôm sau, quả nhiên chẳng có ai coi lời nói của người chủ trì là gì, đợi mặt trời lên ba cây sào rồi mới chậm rãi xuống núi.
Sau đó người về nhất bày tỏ, anh ta cũng chưa gặp người chủ trì.
Quả nhiên là bị người khác giỡn rồi.
Khi Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên nắm tay nhau xuống núi, quả nhiên bị người chủ trì chặn lại, anh ta nói: “Chúc mừng hai người, là cặp đầu tiên xuống núi kể từ lúc thông núi.”Mở App Mê Tình Truyện đọc!
Người về trước tỏ vẻ không phục, nhưng người chủ trì lại giải thích: “Đợi mặt trời lên, đường núi được thông, tối qua chẳng lẽ tôi chưa nói?”
Tối qua đa số mọi người đều không coi là thật, đương nhiên cũng không có ai nghe kỹ quy tắc.
Dù sao thì món quà của người về nhất, là được người đẹp nhất ở nơi đó tặng hoa, nghĩ chắc cũng chẳng đẹp đến mấy. Kết quả là, bon họ cũng chẳng quan tâm người đứng thứ nhất là ai.
Chốc lát, lửa trại càng rực, Thịnh Trình Việt nắm tay Tiêu Mộc Diên đứng trên bục, cảm giác bị mọi người vây xem cũng chẳng thích lắm,có cảm giác như bị mọi người coi là khỉ.
Đột nhiên, mọi người yên tĩnh lại, từ trên lầu cao, một cô gái chậm rãi đi xuống. Cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng , đeo vòng hoa, giống như tiên hạ phàm. Ngũ quan thanh tú dưới ánh lửa lập lòe càng có cảm giác như đến từ thế giới khác vậy.
Chẳng trách được coi là phần thưởng cho người chiến thắng.
Nhưng Tiêu Mộc Diên nhìn người này lại cảm thấy vô cùng quen mắt, cô có thể cảm nhận được người bên cạnh cô đang cứng đờ.
“Mai.” Thịnh Trình Việt bật gọi.
Cô gái xinh đẹp mặc váy trắng nhẹ nhàng đi đến trước mặt bọn họ, đeo vòng hoa cho bọn họ, cô ấy nói: “Thật không ngờ, lại gặp hai người ở đây.”
Bọn họ cũng không ngờ, Tiêu Mộc Diên nắm chặt tay Thịnh Trình Việt, cô sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà tức giận. Nhưng lúc này, Thịnh Trình Việt không chắc sẽ đứng cùng phía với cô.
“Mai, em…” Thịnh Trình Việt vốn muốn hỏi càng nhiều nhưng cảm nhận lòng được bàn tay chặt lại, đúng rồi, bây giờ Tiêu Mộc Diên đang ở bên cạnh anh.
Người chủ trì lặng lẽ nhìn tất cả, trong lòng tính toán, sau đó anh ta cao giọng nói: “Giải thưởng tiếp theo, cô gái của chúng tôi sẽ hôn lên mặt người thắng cuộc”
Tiêu Mộc Diên cắn chặt môi dưới, cô nghĩ nếu đối phương là một khuôn mặt phương Tây bình thường, cô tuyệt đối sẽ không cảm thấy có gì không thích hợp.
“Ngại quá, vị này là chồng tôi, tôi không cho phép người phụ nữ nào khác ngoài tôi ra được đến gần anh ấy.” Tiêu Mộc Diên nắm chặt bàn tay Thịnh Trình Việt, nói với người chủ trì.
Nhưng người chủ trì lại có cảm giác cô đang chuyện bé xé ra to: “Chẳng qua chỉ là một phong tục thôi, không liên quan đến tình yêu”
“Đó là phong tục của các anh, ở quê hương chúng tôi, nếu một cô gái hôn một người đàn ông đã có gia đình, thì sẽ bị người ta chửi bới.”
Mặt Cao Ngọc Mai trắng bệch, Thịnh Trình Việt nhìn tất cả, tròng lòng muốn quan tâm, nhưng lại từ bỏ. Anh không muốn Tiêu Mộc Diên đau lòng, hôm kết hôn anh đã thề rồi.
Không ít người tỏ ra hoài nghi “Phong tục ở đâu mà chẳng có tình người thế? Chẳng qua chỉ là một cái hôn thôi mà? Chỉ là đại diện cho sự thân thiết, cũng chỉ là hôn má thôi, có phải hôn môi đâu.”
Tiêu Mộc Diên nói không ra lời, cô lựa chọn từ bỏ quyền lên tiếng, chịu đựng sự hoài nghi của họ.
Cao Ngọc Mai nhìn hai người họ, đặc biệt là nhìn Tiêu Mộc Diên, cô ta lại giả vờ độ lượng: “Thật sự chỉ là hiệu quả thi đấu thôi, tôi đảm bảo lời tôi nói là thật”
Cô ta nhìn Thịnh Trình Việt , tỏ vẻ những lời cô ta nói là thật. Sau đó, Thịnh Trình Việt lại nắm chặt tay Tiêu Mộc Diên, cùng đi xuống sân khấu “Đây quả thật là phong tục của người phương Đông chúng tôi, đặc biệt là từ sau khi tôi có vợ, tôi cũng không cho phép bất cứ người phụ nữ nào đụng vào tôi. Đây chắc là một loại bệnh, vợ của tôi chỉ là vì muốn giảy vây cho tôi thôi.”
Cao Ngọc Mai nhìnn tất cả, cô ta cắn môi, lần trước rời đi, cô ta chắc chắn trong lòng Thịnh Trình Việt có Tiêu Mộc Diên, nhưng cô ta cũng biết Thịnh Trình Việt chắc chắn không bỏ được mình nên sẽ đến sân bay ngăn cô ta.
Cho dù là như vậy, cô ta vẫn dứt khoát kiên quyết lựa chọn đi đến nước khác, tuy nhiên lúc cô ta đến nước khác rồi, cô ta vẫn không kiềm chế được mà nhớ đến Thịnh Trình Việt.
Có lúc cô ta cảm thấy hối hận, nếu lúc đầu cô ta không rời đi, thì còn có thể tranh cao thấp với Tiêu Mộc Diên, nhưng cô ta đã từ bỏ cơ hội. Lần nữa xuất hiện, cô ta phát hiện trong mắt Thịnh Trình Việt chỉ có Tiêu Mộc Diên…
Lần này, cô ta lại cam tâm sao?
Đáp án đương nhiên là không cam tâm.
Tiêu Mộc Diên được Thịnh Trình Việt dắt đi, bọn họ đi về chỗ ở, Tiêu Mộc Diên vung tay anh ra, cô hỏi: “Có phải trong lòng anh vẫn còn có cô ấy?”
Dáng vẻ này đúng là gây sự vô cứ: “Không có, trong lòng anh bây giờ chỉ có em.”
Thịnh Trình Việt nói dối, với sự xuất hiện của Cao Ngọc Mai, trong lòng anh có vài phần áy náy, cũng có vài phần muốn bù đắp. Người anh nợ nhiều nhất trong cuộc đời này chính là Tiêu Mộc Diên, nhưng anh đã bù đắp rồi, dùng cả đời từ từ bù đắp cho những tổn thương mà trước đây anh đã gây ra cho cô.
Nhưng Cao Ngọc Mai thì khác, anh đã nhận định rằng anh không thể cho cô ta những thứ như tình yêu, cho nên, anh cảm thấy người thiệt thòi nhất là Cao Ngọc Mai, ví dụ, bây giờ anh hoàn toàn không biết nên bù đắp cho cô ta như thế nào.
“Anh nói dối.” Tiêu Mộc Diên nói thẳng ra.
Thịnh Trình Việt ngạc nhiên, anh định nói gì đó thì nghe Tiêu Mộc Diên nói:
“Xin lỗi, là do em hơi kích động, nhưng, anh có thể để em ở một mình một lát được không? Em nghĩ em cần bình tĩnh lại.”
Cô chưa quên Thịnh Trình Việt vì Cao Ngọc Mai mà đem đến cho cô bao nhiêu đau khổ.
Trước kia cô cầu xin Thịnh Trình Việt tha cho cô, Thịnh Trình Việt không chịu, nhưng khi Cao Ngọc Mai vừa trở về anh đã dễ dàng từ bỏ cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!