CHƯƠNG 39: ANH ĐÃ BIẾN MẤT KHỎI KẾ HOẠCH CỦA CÔ TA
Mấy đứa nhỏ ngay lập tức cũng nhìn về phía điện thoại của Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng mở điện thoại.
Vẫn là số điện thoại lạ, điều này khiến trong lòng Tiêu Mộc Diên dâng lên một cảm giác bất an, cảm giác đó khiến cô thấp thỏm không yên.
“Mẹ, là ai đó, muộn thế này còn gọi điện cho mẹ.” Đôi mắt to tròn của Nguyệt Nguyệt đảo qua đảo lại, dường như đang đoán bây giờ ai đang gọi điện thoại cho cô.
Viễn Đan tựa như cũng cảm nhận được điều gì, trong lòng mơ hồ dâng lên một chút bất an, Thịnh Tuấn Hạo vẫn là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng vạn năm không thay đổi đó.
Khi Tiêu Mộc Diên định nhận điện thoại, cũng đúng vào lúc này điện thoại ngừng reo, sau đó một tin nhắn được gửi đến. Tiêu Mộc Diên ngẩn ra một chút, có chút lo lắng mở điện thoại ra.
Hóa ra không phải là tin nhắn văn bản (SMS), mà là tin nhắn đa phương tiện (MMS). Khi cô nhìn thấy hai người gần gũi trên điện thoại, cô bỗng nhiên run lên, trái tim cũng bất giác đau đớn. Rõ ràng là không để ý, tại sao khi thật sự nhìn thấy cảnh này, trái tim cô vẫn đau nhói.
Thứ hiển thị trên MMS là cảnh Thịnh Trình Việt và Âu Đan gần gũi với nhau, Âu Đan trèo lên người Thịnh Trình Việt, còn Thịnh Trình Việt chỉ nhắm chặt mắt, không nhìn ra trên mặt anh là biểu cảm gì.
“Mẹ, có chuyện gì thế?” Trong khi nói Nguyệt Nguyệt vẫn muốn cầm điện thoại trong tay Tiêu Mộc Diên xem thử, rốt cuộc mẹ đã nhìn thấy gì, tại sao lại phản ứng mạnh như vậy.
Tiêu Mộc Diên lập tức thu điện thoại lại, thản nhiên xóa hình ảnh đó đi. Cô không muốn để bọn trẻ nhìn thấy cảnh này, sẽ làm tăng thêm ảnh hưởng xấu đến tâm hồn trẻ thơ của bọn trẻ.
“Quản gia, bác đi xem thử bên ngoài là ai? Tại sao không gọi điện, cứ ấn chuông cửa mãi.” Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên nói về phía cửa phòng đối diện với phòng bọn họ. Trước đây rất hiếm khi nghe thấy tiếng chuông cửa, bởi vì bố không thích bị làm phiền. Nếu có người dám tùy tiện ấn chuông cửa nhà bọn họ, vậy kết quả sẽ rất thảm.
Thật ra quản gia không muốn để ý bên ngoài, nhưng Thịnh Tuấn Hạo lại dặn dò đi xem thử, bọn họ lại không dám không nghe lời của cậu chủ nhỏ, đành đi ra bên ngoài xem thử.
Tiêu Mộc Diên quên mất rằng, trong nhà có nhiều người giúp việc và quản gia đến như vậy, cho dù chuông cửa bên ngoài đang kêu, vậy cũng không cần cô đi mở cửa. Người có tiền chính là người có tiền, về điểm này cô không thể không thừa nhận.
Quản gia sau khi quay lại cầm một mảnh giấy, trên mảnh giấy viết muốn gặp riêng Tiêu Mộc Diên, phía trên viết địa chỉ, nhưng không kí tên. Tiêu Mộc Diên ném mẩu giấy thẳng vào thùng rác, ngay cả tên cũng không kí, cô sao có thể đi gặp?
Nhưng lúc sau, Tiêu Mộc Diên giống như nghĩ đến điều gì, cô bảo Nguyệt Nguyệt lấy mảnh giấy trong thùng rác cho cô, bởi vì cô bỗng nghĩ đến một chuyện, trên mảnh giấy đó hình như viết tên cô. Xem ra đối phương làm những chuyện này là có mục đích, đối phương lại biết cô là ai.
Nguyệt Nguyệt không hiểu, lấy mảnh giấy từ trong thùng giác ra, một lần nữa đặt vào tay Tiêu Mộc Diên. Trên mặt mấy đứa trẻ đều là biểu cảm nghi ngờ, ai cũng không biết mảnh giấy đó có ý gì? Còn cả chuyện người đó hẹn Tiêu Mộc Diên để làm gì?
Tiêu Mộc Diên nhìn vào mảnh giấy, quả nhiên, trên đó có viết tên cô, mấy chữ to đùng đập vào tầm mắt cô. Cô nhíu chặt mày, rốt cuộc người nào đang hẹn cô, hơn nữa, sao đối phương lại biết bây giờ cô đang ở trong biệt thự của Thịnh Trình Việt, đây không phải là quá trùng hợp sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên bất giác nhìn vào điện thoại của mình, nhớ đến MMS vừa xóa. Là cô ta, Âu Đan, chắc chắn là người phụ nữ này.Trực giác mách bảo cho cô, người phụ nữ tên Âu Đan này sẽ không chịu để yên.Cô luôn có cảm giác Âu Đan vẫn có âm mưu gì đó, cụ thể cô cũng không nói ra được. Tóm lại, cô phải đề phòng cẩn thận người phụ nữ này.
Thịnh Trình Việt sau khi đi ra ngoài, vốn dĩ đang bực bội, Âu Đan lại gọi điện thoại đến uống rượu, anh không chút suy nghĩ liền đồng ý. Lúc này anh cũng đang muốn uống rượu, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể đè nén một chút buồn bực trong lòng anh xuống.
Khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy Âu Đan, chính cô ta đang một mình uống rượu. Anh không hề áy náy với những việc đã làm ban sáng, còn sở dĩ anh đồng ý đến uống rượu với Âu Đan, cũng không phải để hẹn hò với cô ta, anh đơn thuần chỉ muốn uống rượu mà thôi.
Lúc Âu Đan nhìn thấy bóng dáng Thịnh Trình Việt, trong ánh mắt lóe lên một ý cười. Anh quả thật đến rồi, anh là bởi vì chuyện đã làm lúc sáng mà thấy áy náy với cô ta sao? Trong lòng anh quả nhiên có mình, sự si tình của cô ta với anh không hề bỏ ra một cách uổng phí.
Âu Đan rót cho Thịnh Trình Việt một ly rượu, cô cũng tự rót cho mình một ly.
“Việt, em biết anh quan tâm đến em, muộn như vậy còn đồng ý đến uống rượu với em.”Âu Đan cười nói, bởi vì lúc nãy uống rượu, mặt cô hơi đỏ, dưới ánh đèn mập mờ, khiến cả người cô ta thêm phần sắc thái mộng ảo, khiến người ta nhìn thấy sẽ không khỏi sẽ nghĩ đến cơ thể cô ta.
Thịnh Trình Việt nâng ly rượu lên uống, hơn nữa còn một hơi uống hết sạch, vẻ mặt phóng khoáng, sau đó anh lại rót cho mình một ly, sau đó lại uống cạn. Ly này đến ly khác, dường như anh muốn dùng rượu để giải quyết những khó chịu trong lòng.
Âu Đan nhìn cảnh tượng trước mắt, mừng thầm trong lòng. Trong rượu của Thịnh Trình Việt đã bị cô bỏ ít thuốc mê. Nếu như uống nhiều, vậy anh sẽ rơi vào trạng thái mê man, đến lúc đó cô ta muốn làm gì thì làm.Vừa nghĩ đến đây, khóe miệng Âu Đan bất giác khẽ nhếch lên, tựa như cô ta đã nhìn thấy thắng lợi rực rỡ.
Quả thật, Thịnh Trình Việt ngã xuống như trong dự liệu của Âu Đan. Âu Đan dìu Thịnh Trình Việt vào phòng ngủ VIP. Chỉ cần qua đêm nay, cho dù Thịnh Trình Việt nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Hơn nữa, cô ta đã quyết phải có được người đàn ông tên Thịnh Trình Việt này, trên đời này không gì cô ta không có được, kể cả đàn ông.
Nhìn Thịnh Trình Việt mê man ở trước mắt, Âu Đan cười một cách đắc ý. Cô ta từ từ cởi áo của Thịnh Trình Việt, lộ ra cơ thể cường tráng của anh. Cô ta lại bắt đầu cởi quần của anh, cô ta phải chụp ảnh, chụp cảnh gần gũi giữa cô ta và Thịnh Trình Việt. Cô ta đã gọi cho phóng viên, chỉ cần sáng mai bọn họ vừa mở cửa, phóng viên sẽ xông vào. Đến lúc đó Thịnh Trình Việt cho dù có trăm miệng cũng khó lòng biện bạch.
Âu Đan vừa nghĩ vừa đỡ lấy khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của Thịnh Trình Việt. Khuôn mặt anh với ngũ quan như chạm khắc, vóc người càng không có gì để nói. Người đàn ông này thật đúng là một cực phẩm, cô ta vô cùng say mê người đàn ông này.
“Thịnh Trình Việt, kiếp này của anh định sẵn sẽ là của em. Cho dù Cao Ngọc Mai của trước đây, hay Tiêu Mộc Diên của hiện tại, bọn họ đều không thể cướp anh khỏi tay em.”Âu Đan nói. Trong khi nói tay của cô ta cũng hoạt động, còn cởi quần áo của mình ra, khóe môi cô ta từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười.
“Tiêu Mộc Diên, ngoan, đừng vùng vẫy nữa…” Thịnh Trình Việt dường như đã nằm mơ, hơn nữa còn mơ thấy mình và Tiêu Mộc Diên đang làm chuyện đó. Xem ra anh thật sự bị cơ thể cô cuốn hút, ngay cả nằm mơ, anh cũng sẽ gọi tên Tiêu Mộc Diên.
Trên mặt Âu Đan thoáng xuất hiện một chút dữ tợn u ám, bàn tay cũng nắm chặt thành hình nắm đấm. Tiêu Mộc Diên, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Rốt cuộc cô có điểm gì tốt, lại khiến Thịnh Trình Việt nằm mơ cũng có thể mơ thấy cô.
Bởi vì thuốc mê nên Thịnh Trình Việt dần dần chìm vào giấc ngủ, rất nhanh liền không có cảm giác.
“Việt… Việt… Anh đừng ngủ nhanh như thế chứ. Anh chơi cùng người ta đi.”Âu Đan đã cởi bỏ hết quần áo của mình, đột nhiên bò về phía Thịnh Trình Việt đã không còn cảm giác.
Cô ta trở tay chụp vài tấm hình, sau đó ấn số điện thoại của Tiêu Mộc Diên, không chút nghĩ ngợi liền gửi đi. Không biết Tiêu Mộc Diên sau khi nhìn thấy mấy tấm hình này sẽ thế nào? Đau khổ? Hay sẽ khóc lớn đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!