CHƯƠNG 652: ĐỒ ĂN NGON MÊ HOẶC
“Mục đích của tôi chính là…” Sau khi nói đến đây, mắt Thịnh Thảo An đột nhiên lóe lên tia sáng, đưa mắt nhìn ra xa: “Sao tôi có thể nói mục đích của tôi cho chị được?”
“Vậy thì bây giờ em vào đây để làm gì?” Tiêu Mộc Diên thật sự rất muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc mục đích của Thịnh Thảo An là gì.
Thịnh Thảo An nhíu mày, bình tĩnh nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn tới đây chào hỏi một tiếng mà thôi.”
Sau khi nói xong, Thịnh Thảo An lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô, sau đó cứ như vậy đi ra ngoài cửa, Tiêu Mộc Diên rất muốn đuổi theo cô ấy, thế nhưng nghĩ đến chuyện bản thân đang bị trói cả tay và chân, hành động cũng không được thuận tiên, cuối cùng đành nhịn lại, bởi vì cô biết, nếu cô có truy hỏi, chắc chắn Thịnh Thảo An cũng sẽ không nói.
Cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại đây, bởi vì bây giờ cô giống như đang ngồi tù vậy, cô không thể manh động, bởi vì cô biết một khi mình hành động thiếu suy nghĩ, rất có thể sẽ gây nên họa sát thân, càng có khi bị Đường Lực hành hạ đến sống không bằng chết. Hơn nữa, bây giờ cô lại không biết tình hình bên Thịnh Thảo An là như thế nào, vì vậy cô nhất định phải càng bình tĩnh, cô phải tự mình xử lý việc này.
Tiêu Mộc Diên nằm trên giường chờ đợi, Thịnh Thảo An vừa mới đi ra ngoài, đã lại quay đầu liếc nhìn, tròng mắt hơi chuyển, nhưng cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng.
Nửa tiếng sau, cửa phòng đột nhiên được mở ra, Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Đường Lực đẩy một xe đồ ăn ngon vào, cô ngửi thấy mùi thơm nức mũi, đủ loại mùi vị, càng làm cho cô đói hơn.
Cô không nên so đo với đồ ăn.
Lúc Đường Lực đẩy chiếc xe đồ ăn này đến trước mặt, cô cảm thấy tròng mắt như sắp rớt ra rồi.
Trên chiếc xe đẩy có gà luộc, vịt quay, thịt heo nướng, một con gà lớn, một bát canh cay, còn có các loại canh bổ dưỡng, thêm một đĩa trái cây, quả thật là đủ các món, gần như có cả đồ Việt và đồ Tây.
Dường như toàn bộ những món ngon này đều là chuẩn bị cho một mình cô, mặc dù cô cảm thấy một người không thể ăn hết nhiều như vậy, thế nhưng nếu thật sự đói bụng thì đâu quan tâm nhiều thế được. Tiêu Mộc Diên đang định bước tới để ăn, kết quả lại bị Đường Lực ngăn lại.
“Anh làm gì vậy?” Tiêu Mộc Diên đang rất không vui.
Thế nhưng vẻ mặt của Đường Lực lại mang ý cười, nói với cô: “Nếu như em ăn đồ ăn do anh mang tới, vậy thì em phải thừa nhận rằng em chính là người của anh.”
Thật đúng là sự uy hiếp đáng ghét, anh ta dám dùng đồ ăn ngon để uy hiếp một người đang đói bụng, đúng là một tên đê tiện vô liêm sỉ.
Lúc đầu Tiêu Mộc Diên muốn xông lên, chén hết những món ăn ở trên bàn đó, thế nhưng sau khi nghe anh ta nói vậy, khuôn mặt của cô sầm lại, người đàn ông này thật quá đáng, nói không chừng đây chính là cái bẫy do anh ta thiết kế ra, muốn để cho cô trúng kế của anh ta. Vì vậy cô nhất định phải có khí phách một chút, cho dù là chết đói cũng không thể phản bội Thịnh Trình Việt.
Nhìn thấy dáng vẻ quật cường không động đậy của cô, cộng với vẻ mặt rất muốn ăn, cực kỳ thèm ăn, sự tương phản rất lớn trên người cô được thể hiện rất rõ trong mắt người khác, quả thật làm cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười.
“Không sao, những món này cũng vừa mới làm, em vẫn có thời gian suy nghĩ, anh sẽ ở đây đợi em, chờ đến khi em suy nghĩ xong rồi đến ăn.”
Đương nhiên Đường Lực sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một được trêu chọc Tiêu Mộc Diên như vậy. Anh yêu thích dáng vẻ này của cô, thích cách sống chung với cô.
Anh cũng tự hỏi chính mình, phải chăng yêu một người là không tự chủ được mà thích bắt nạt cô ấy.
Tiêu Mộc Diên có bản lĩnh hơn so với tưởng tượng của anh. Mặc dù cô đang rất muốn ăn, nhưng sau khi nghe anh nói, chân cô cũng không hề nhúc nhích.
Chẳng lẽ cô thật sự thà chết đói còn hơn thừa nhận là người của anh sao. Cho dù chỉ là lời nói dối cũng không muốn?
“Diên Diên, nếu em không nói chuyện, những món ngon này sẽ nguội mất.” Đường Lực cảm thấy mình cần phải châm dầu vào lửa một chút. Nếu không thì rất có thể Tiêu Mộc Diên sẽ biến thành người gỗ khi nhìn thấy đống đồ ăn ngon ở trước mặt này.
Tiêu Mộc Diên vẫn lựa chọn thờ ơ không động lòng.
“Anh đừng cho rằng cứ như vậy là có thể mua chuộc được tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không mắc lừa anh đâu.” Tiêu Mộc Diên siết chặt nắm đấm, ra sức trừng mắt nhìn những món ăn này, giống như nó chính là kẻ thù của cô vậy.
Đường Lực cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Tiêu Mộc Diên rất dễ thương. Xem ra sự quật cường của người phụ nữ này không hề tầm thường. Chỉ có điều cô càng như vậy, hình như anh lại càng yêu thích cô hơn.
Anh dứt khoát chống cằm, vẻ mặt say mê nhìn khuôn mặt vừa oán hận, lại vừa quật cường của Tiêu Mộc Diên, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên: “Diên Diên, em có biết dáng vẻ bây giờ của em thật sự rất quyến rũ không, sắp làm cho anh mê mệt đến chết rồi, anh cảm thấy, sau này anh không thể rời xa em một giây một phút nào, em thừa nhận em chính là người của anh đi.”
“Muốn tôi thừa nhận tôi là người của anh sao, anh nằm mơ đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!