CHƯƠNG 653: XIN LỖI
“Đường Lực, anh đừng có khinh người quá đáng!” Dường như Tiêu Mộc Diên không thể kiềm chế nổi trái tim mình, tại sao người đàn ông này cứ dùng đồ ăn để trêu chọc cô hết lần này đến lần khác, hơn nữa anh ta biết rõ bây giờ cô đang rất đói bụng, vậy mà anh ta còn làm ra chuyện như vậy, đúng là hành vi không thể tha thứ.
“Anh đã làm gì sao? Anh chỉ ở trong nhà của mình, ăn đồ ăn của nhà mình, chẳng lẽ anh làm như vậy cũng phạm pháp sao? Có điều cho dù anh có phạm pháp, cảnh sát cũng không thể làm gì được anh, bởi vì căn bản cảnh sát không thể tìm được anh.”
Đầu tiên Đường Lực tỏ vẻ vô tội, nói xong thì có vẻ rất ung dung.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy, người trước mặt này đang cãi chày cãi cối. Thế nhưng, bây giờ khi ngửi thấy mùi thơm của những món ăn kia, cô cảm thấy cả người như sắp nổ tung rồi.
“Xin anh hãy bỏ qua cho tôi, hoặc là anh mang đồ ăn của anh cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh trong căn phòng này nữa.” Nếu Tiêu Mộc Diên vẫn tiếp tục nhìn người đàn ông này thưởng thức đồ ăn ngon trước mặt, cô thật sự sẽ điên lên mất.
Cô sợ chính mình sẽ sụp đổ, càng sợ mình cô sẽ xông lên phía trước cắn vào miếng gà rán thơm ngon kia, cho dù là đó là miếng mà hắn ta đang ăn dở, cô cũng sẽ bất chấp, hóa ra cái đói có thể làm cho người ta mất lý trí, cô sợ mình sẽ trở nên điên cuồng như vậy, cho nên cô chỉ có thể phòng trước.
Đường Lực nhìn Tiêu Mộc Diên vẻ rất ngạc nhiên, dường như không ngờ cô sẽ nói nhiều với anh ta như vậy.
“Em nói nhiều chẳng qua là muốn ăn mà thôi, mau tới đây ăn đi, cắn một miếng to vào.” Điều mà Đường Lực muốn chính là, lực bùng phát mạnh mẽ của Tiêu Mộc Diên. Bởi vì chỉ cần người phụ nữ này kích động, cô sẽ tới đây ăn, chỉ cần cô ăn, như vậy anh sẽ có lý do nói cô là người của mình rồi.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy những lời này, cơ thể theo bản năng bước lên hai bước, có thể là vì cô thật sự quá thèm đồ ăn rồi. Thế nhưng cũng chính hai bước này đã làm cho cô lập tức tỉnh táo lại, suýt chút nữa là cô đã trúng kế người đàn ông này rồi, tại sao cô có thể ngoan ngoãn đi tới đó ăn chứ?
“Cho dù anh có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng không ăn, vì vậy xin anh mau cút ra ngoài với đống đồ ăn của anh đi.” Lúc này, Tiêu Mộc Diên dùng sức mạnh ý chí mạnh mẽ để đè xuống sự thèm ăn đang tồn tại trong đầu. Mặc dù cô cảm thấy ngực mình rất đau, thế nhưng cô vẫn còn lý trí, cô không thể phản bội người đàn ông của mình, cho dù chỉ là một chút cũng không được.
Bởi vì Thịnh Trình Việt là một người đàn ông rất hay ghen. Nhất định cô phải cẩn thận hơn nữa, chỉ cần cô nhẫn nhịn thêm một khoảng thời gian nữa, chắc chắn anh sẽ đến cứu cô.
“Có phải em đang nghĩ sẽ đợi Thịnh Trình Việt tới cứu không?” Đường Lực thấy Tiêu Mộc Diên vẫn luôn duy trì dáng vẻ cực đoan liền lập tức đoán ra suy nghĩ của cô.
Tiêu Mộc Diên bị anh ta nói trúng tim đen thì càng chột dạ, quay mặt qua một bên, bởi vì người đàn ông này thật sự quá đê tiện quá kinh tởm, cô nhất định phải luôn duy trì cảnh giác từng giây từng phút, ai biết được anh ta có bỏ thuốc mê vào trong đó không? Vì vậy, bây giờ cô lựa chọn không ăn là một quyết định vô cùng sáng suốt.
“Nếu như em không ăn gì, ngộ nhỡ bị chết đói, vậy phải làm thế nào?” Đường Lực cố ý phóng đại mức độ nghiêm trọng của sự việc, bởi vì bây giờ anh muốn dọa người phụ nữ này, để xem cô có bị những lời nói của anh lay động hay không.
Tiêu Mộc Diên trừng mắt nhìn anh ta. Bây giờ người đàn ông này đang nói dối, làm gì có lý nào không ăn sẽ chết chứ.
“Tôi nói cho anh biết, tôi luôn chung thủy trong tình yêu, bất luận anh nói gì hay làm gì, tôi cũng sẽ không làm người của anh, cho dù tôi có nói ra, tôi cũng sẽ không làm được, bởi vì trong lòng tôi chỉ có một mình anh ấy. Anh ấy chính là Thịnh Trình Việt, còn những người đàn ông khác tôi sẽ không liếc nhìn, càng không suy nghĩ về người đó.”
Tiêu Mộc Diên lại lặp lại những lời này trước mặt Đường Lực một lần nữa.
Cơ thể Đường Lực hơi run rẩy, nhưng thật ra trong lòng anh đã sắp tan nát cõi lòng rồi. Mặc dù từ trước tới nay cô luôn từ chối mình nhưng cô chưa bao giờ nói thẳng như thế cả.
“Bây giờ tôi đã nói rõ ràng như thế, anh thả tôi đi đi, anh buông tha cho tôi đi, coi như tôi cầu xin anh, anh đừng hành hạ tôi nữa.” Tiêu Mộc Diên ôm ngực, nói với anh ta.
Thế nhưng Đường Lực lại nhíu chặt mày, không hề mở miệng nói một câu nào.
“Anh không nói gì có nghĩa là anh ngầm thừa nhận rồi? Anh đồng ý thả tôi đi.” Từ đầu đến cuối, trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn luôn mang theo một tia hy vọng nhỏ như thế, bởi vì chỉ cần người đàn ông này đồng ý thả cô đi, cô sẽ không cần sống những ngày tháng lo lắng sợ hãi ở đây nữa.
Ai ngờ Đường Lực lại đột nhiên quay về phía cô, hét lên: “Không đời nào.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!