CHƯƠNG 774: LẠNH NHẠT VÀ VÔ TÌNH
Thịnh Trình Việt thực sự không nhận ra cô nữa sao? Anh hoàn toàn cho rằng cô là một người xa lạ?
Bây giờ anh còn thân mật với người phụ nữ khác ngay trước mặt cô?
Tiêu Mộc Diên không thể chịu đựng được đả kích này, cô đi thẳng đến trước mặt Thịnh Trình Việt, kéo cổ áo anh nói: “Anh không phải làm trò ở đây nữa, anh chính là Thịnh Trình Việt, anh đừng có lừa em nữa được không? Em biết anh chắc chắn là đang diễn kịch, bởi trước đây em cũng có một khoảng thời gian mất trí nhớ nên mong anh đừng làm vậy để trả đũa em nữa. Em hứa sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà…”
Kiều Phong khó chịu nhìn Tiêu Mộc Diên: “Đây là thủ đoạn cô dụ dỗ đàn ông sao? Cô đừng ở đây ăn nói hàm hồ nữa! Nghe cô nói mà tôi thấy ghê sợ, tôi đang sống rất vui vẻ ở đây, tại sao cô phải đến đây để làm phiền chúng tôi chứ. Bây giờ mời cô đi khỏi đây cho, nếu cô còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Mỗi câu mà Kiều Phong nói ra đều rất tuyệt tình…
“Tại sao anh phải đối xử với em như vậy? Anh chính là người trong lòng em hằng thương nhớ, chúng ta vốn yêu thương nhau, chúng ta phải ở bên nhau mới phải chứ. Tại sao giờ đây mọi chuyện lại thành ra như bây giờ…”
Đến cuối cùng thì Tiêu Mục Diên cũng đành buông tay Kiều Phong ra, bởi trông anh không có chút gì là nói đùa, hơn nữa cô cũng nhìn thấy được sự khó chịu trong ánh mắt của anh.
Cô hiểu rằng người đàn ông trước mặt cô lúc này rất ghét cô, không chỉ ghét mà còn thấy rất ghét.
“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Cô thực chất là nhận nhầm người, tôi không phải là người cô tìm kiếm. Mong cô sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cũng không muốn nhắc lại những điều mà tôi đã nói. Nếu cô rảnh rỗi thì mong cô hãy đi đến nơi mà cô nên đi chứ không phải đến đây làm lãng phí thời gian của tôi.” Kiều Phong từ tốn nói.
Tiêu Mộc Diên sững sờ, nước mắt lăn dài trên má cô. Từ đầu đến cuối cô luôn cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, cô không muốn tiếp tục gây phiền phức cho người đàn ông trước mặt.
“Thật là, người phụ nữ đó đã làm gì anh chưa? Cô ta có phải là bị thần kinh không? Chúng ta có nên tránh xa cô ta ra một chút, hay đưa cô ta về bệnh viện không?” Tiểu Đào lo lắng đi đến chỗ Kiều Phong xem anh có bị thương không?
“Em yên tâm, anh không sao. Tiểu Đào, em giúp anh đưa bọn trẻ về trước, anh vẫn còn vài chuyện muốn nói rõ ràng với người phụ nữ này.” Kiều Phong nhẹ nhàng nói với Tiểu Đào.
Tiểu Đào định nói thêm gì đó, nhìn bộ dạng lo lắng của cô, Kiều Phong an ủi: “Em yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu.”
Rõ ràng trước đó anh đối xử với Mộc Diên rất vô tình, vậy mà khi nói chuyện với Tiểu Đào lại nhẹ nhàng, ấm áp, đây chính là điểm khác biệt. Xem ra trong lòng anh ấy chỉ có Tiểu Đào. Đã như vậy thì cô còn ở lại đây làm gì chứ? Để bản thân tự chuốc nhục sao?
“Có phải bây giờ em không thích nghe lời của anh nữa? Mau đi vào đi, anh nói vài câu với cô ta rồi sẽ lập tức vào tìm em.” Kiều Phong dỗ dành Tiểu Đào.
Tiểu Đào mặc dù có chút không can tâm nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Kiều Phong. Cô nhìn Tiêu Mộc Diên rồi lại nhìn Kiều Phong, sau đó quay người đi vào trong.
Khi Tiểu Đào rời đi, Kiều Phong dường như biến thành một người khác, anh đi thẳng đến trước mặt Tiêu Mộc Diên: “Có chuyện gì mong cô hãy một lần nói hết ra, sau khi nói xong thì xin cô sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tiêu Mộc Diên yếu đuối, trìu mến nhìn chằm chằm Kiều Phong, thấy vậy anh lên tiếng: “Tôi cảnh cáo cô, cô không được dùng ánh mắt đó nhìn tôi, nó khiến tôi thấy không thoải mái.”
Thực chất anh không muốn nói nhiều chuyện tào lao với người phụ nữ trước mặt, anh vốn là người có tính tình ôn hòa. Nhưng không hiểu tại sao, cứ gặp người phụ nữ này thì anh lại trở nên cáu kỉnh.
“Lẽ nào bây giờ anh ghét em đến vậy sao?” Hay là từ đầu đến cuối đều là do bản thân cô nhận lầm người. Tất cả những điều này lẽ nào là phán đoán sai lầm của cô. Lẽ nào người đàn ông ấy thực chất không phải là Thịnh Trình Việt.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy bộ dạng đau đớn, yếu đuối của Tiêu Mộc Diên, Kiều Phong cũng cảm thấy tim mình nhói đau. Nhưng rất nhanh sau đó anh đã điều chỉnh được cảm xúc của mình.
“Cô đừng ra vẻ đáng thương trước mặt tôi, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không có tình cảm gì với cô. Người phụ nữ như cô lẽ nào cứ phải bám theo một người đàn ông không hề thích mình sao? Cô thấy làm như vậy thực sự tốt sao?”
Những lời lẽ bây giờ của Kiều Phong thực sự khó nghe hơn rất nhiều.
Tiêu Mộc Diên nghe được, cô cảm thấy trái tim mình như tan vỡ thành trăm mảnh.
“Cầu xin anh có thể đừng nói như vậy được chứ…” Tiêu Mộc Diên cảm thấy đầu cô như muốn nổ tung ra. Cô tuyệt vọng đưa tay lên xoa thái dương, cô gần như suy sụp khi nghe những lời Kiều Phong vừa nói. Thế nhưng kể cả khi cô mệt mỏi đến ngã xuống, anh ấy cũng không hề đến đỡ cô dậy mà còn trợn trừng mắt nhìn cô.
Thịnh Trình Việt của cô làm sao có thể đối xử như vậy với cô chứ? Nhất định là cô đã nhận nhầm người! Nhất định là như vậy! Tiêu Mộc Diên cho rằng cô không nên ở đây làm phiền người khác nữa, cô phải nhanh chóng đi khỏi đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!