CHƯƠNG 78: ANH MUỐN CÔ SINH MỘT ĐỨA CON
Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên Thịnh Trình Việt trở tay, nắm chặt lấy cằm cô, trong khoảnh khắc ấy ánh mắt anh càng sắc lạnh. Hình như anh đang chờ đợi Tiêu Mộc Diên tự thừa nhận.
“Chẳng lẽ ăn cơm còn có thể là giả sao? Hơn nữa, tôi muốn đi đâu là quyền tự do cá nhân của tôi, tổng giám đốc Thịnh cũng không có quyền quản lý việc cá nhân của tôi.” Hơn thế, cũng chỉ còn hai ngày nữa là hết hiệu lực hợp đồng, sau này họ sẽ trở thành người xa lạ mà thôi.
“À!” Thịnh Trình Việt không khỏi cười gằn, nụ cười của anh mang ý châm chọc, cô muốn làm gì là quyền tự do của cô sao? Chẳng mấy chốc anh sẽ không để cho cô nghĩ như vậy nữa, cô là đồ chơi mà mà anh đã mua, là của một mình anh thôi, trước khi anh muốn vứt bỏ thì cô không có quyền tự do, dù bị anh vứt bỏ thì cũng không cho phép ai có được cô.
Lực ở tay càng ngày càng lớn, rõ ràng anh nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Mộc Diên vô cùng tái nhợt, trong lòng anh đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, nhưng không vì vậy mà buông tay.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy cằm mình đau như sắp rời ra vậy, nhưng khóe miệng của cô vẫn nở nụ cười, cô không hề sai, tại sao phải cúi đầu trước anh kia chứ, tại sao lại phải xin lỗi anh kia chứ.
“Em và Âu Dương Phong có thuê phòng nghỉ không?” Khóe mắt của Thịnh Trình Việt lóe sáng, khuôn mặt đầy góc cạnh và đẹp đẽ của anh lộ rõ vẻ lo lắng.
truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Tiêu Mộc Diên giật mình, nhìn Thịnh Trình Việt một cách khó hiểu, đột nhiên cô cười một cách sảng khoái, hóa ra là như vậy, chẳng trách anh lại tức giận như thế, thì ra là anh theo dõi cô, hơn nữa còn phát hiện ra cô và Âu Vũ Đình ở cùng với nhau.
“Tôi nói rồi, tôi chỉ đi ăn cơm, tin hay không thì tùy anh.” Giọng điệu của Tiêu Mộc Diên rất lạnh lùng, anh đã không tin cô thì dù cô có giải thích cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cô cũng không thèm giải thích với anh.
Tay của Thịnh Trình Việt không ngừng dùng sức, khiến Tiêu Mộc Diên không ngừng nhích lại phía anh, gần như chóp mũi của hai người có thể chạm vào nhau, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả ra trên mặt cô, lành lạnh, khiến trong lòng cô có một dự cảm không hề hay ho chút nào.
“Tim hay không vậy thì cần phải kiểm tra xem, lời nói không quan trọng, quan trọng là phải có chứng cứ.” Thịnh Trình Việt cười một cách tà ác rồi đột nhiên cúi người xuống phía dưới…
Tiêu Mộc Diên muốn phản kháng, nhưng Thịnh Trình Việt nắm chặt cằm cô khiến cô không thể nào cử động nổi, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh một cách đầy tức giận.
Đột nhiên cảm thấy đôi môi mát lạnh ùa vào một mùi hương chanh thơm mát, mùi hương trên cơ thể anh vẫn luôn luôn thơm tho như vậy, khiến cho người ta luôn muốn đắm chìm vào trong đó.
Tiêu Diên Mộc phản kháng theo bản năng, đây xuất phát từ phản xạ.
Thình Trình Việt cảm nhận được sự kháng cự của Tiêu Mộc Diên, trong lòng càng cảm thấy không hề thoải mái, anh hôn cô, cô lại kháng cự như vậy, thế còn Âu Vũ Đình thì sao? Khi Âu Vũ Đình hôn cô, cô có hưởng thụ nụ hôn đó không?
Nghĩ như vậy, nụ hôn của Thịnh Trình Việt càng trở lên điên cuồng hơn, vừa lạnh lùng vừa ngang tàn, cuốn sạch hết tinh thần của Tiêu Mộc Diên.
“Nói, Âu Vũ Đình đã từng hôn môi em chưa, anh ta có phải cũng đã được thưởng thức mật ngọt từ môi em?” Thịnh Trình Việt vừa hôn Tiêu Mộc Diên vừa nói một cách không rõ ràng, anh điên cuồng như vật có thể thấy lúc này anh vô cùng tức giận.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu nguầy nguậy, Âu Vũ Đình không hề hôn cô, không hề hưởng thụ sự ngọt ngào của cô, nhưng có nhiều lúc Âu Vũ Đình nói chuyện rất ý vị, có những lúc cũng rất ngang tàn nhưng anh ta lại tôn trọng cô, đến tận bây giờ cũng chưa từng đi quá giới hạn, cũng không ép cô làm những gì cô không muốn làm.
“Không có sao? Hả? Em còn định lừa dối anh sao?” Thịnh Trình Việt càng hôn càng điên cuối, cuối cùng anh đã biến nụ hôn thành cắn. Âu Vũ Đình theo đuổi cô như vậy làm sao có thể không hôn cô kia chứ.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu liên tục, giống như thể cô đang muốn nói là cô không lừa anh.
Tiêu Mộc Diên giãy giụa càng lợi hại thì Thịnh Trình Việt càng hôn điên cuồng hơn.
Đột nhiên Thịnh Trình Việt ôm ngang người Tiêu Mộc Diên, ôm thẳng đến bên giường.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, thậm chí cô chưa kịp phản ứng thì thấy cảm giác dưới thân mềm nhũn, cảm giác sợ hãi trong nháy mắt đã trào dâng khắp cơ thể, cảm giác này vô cùng quen thuộc, bởi mỗi lần như thế anh đều làm vậy.
Thực sự là Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp suy nghĩ thì Thịnh Trình Việt đã chồm tới, trong nháy mắt mùi hương nam tính của anh bao phủ lấy cô.
Khi Thịnh Trình Việt chồm tới, trong hơi thở lại tỏa ra mùi hương của hoa bách hợp vô cùng dịu dàng, khiến cho lòng anh không khỏi rung động, đây chính là mùi hương của buổi tối của sáu năm về trước, làm sao anh có thể để cho cô chạy thoát.
Nụ hôn, lại lần nữa rơi xuống…
Toàn thân Tiêu Mộc Diên mát lạnh, kháng cự theo bản năng càng lợi hại hơn, cô biết rằng anh đang muốn làm nhục cô, nhưng cô không làm gì hết.
“Tổng giám đốc Thịnh, giờ đã là hai giơ chiều, đến giờ làm việc rồi đó.” Đột nhiên Tiêu Diên Mộc nói, bởi vì cô thấy đồng hồ trên tường chỉ vào hai giờ.
Động tác của Thịnh Trình Việt khẽ dừng lại, không ngờ lúc này người con gái này lại còn chú ý tới thời gian.
Đột nhiên anh cong môi cười lạnh.
“Lấy lòng anh không phải cũng là một trong việc em cần làm sao?” Thịnh Trình Việt dứt lời lại hôn lên môi Tiêu Mộc Diên.
Cơ thể Tiêu Mộc Diên bỗng căng thẳng, sắc mặt tái nhợt, cô đã nghĩ tới việc anh sẽ làm nhục cô, nhưng khi anh thực sự nói vậy trái tim của cô không khỏi nhói đau.
Cô vốn tưởng rằng trái tim cô đã hoàn toàn chai lì với việc hà hiếp của Thịnh Trình Việt, không ngờ khi anh nói ra cô vẫn có cảm giác vô cùng khác lạ.
Một lát sau, Cơ thể Tiêu Mộc Diên đột nhiên dán chặt lên người Thịnh Trình Việt, không phải là anh muốn cô lấy lòng anh sao? Vậy thì được, cô sẽ lấy lòng anh, đến khi nào anh vui mới thôi.
Khi Tiêu Mộc Diên hôn lên cơ thể Thịnh Trình Việt, hai người nhìn nhau một cách ngạc nhiên, thời gian gần như ngừng trôi.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Mộc Diên kịp phản ứng, cô cười một cách nhã nhặn.
Cho tới tận bây giờ, Thịnh Trình Việt chưa bao giờ có cảm giác tốt đẹp tới vậy.
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình việt không hề có phản ứng gì, nhẹ nhàng lau miệng, cuối cùng bắt đầu tiếp tục kiên trì.
Không phải anh muốn cô lấy lòng anh sao? Vậy thì được, cô sẽ lấy lòng anh.
“Nói, Âu Vũ Đình đã từng chạm vào chỗ nào chưa?” Giọng điệu của Thịnh Trình Việt vô cùng lạnh lẽo, không hề quan tâm tới sắc mặt tái nhợt của Tiêu Mộc Diên.
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên nắm chặt ga trải giường, cô nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt, những lời cô nói anh không hề tin, nếu đã không tin cô tại sao còn hỏi cô làm gì?
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên vẫn không hề nói gì, trong lòng càng tức giận, cô không nói gì có phải là cô đang ngầm thừa nhận rằng Âu Vũ Đình đã từng động vào cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!