Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

VỢ NHỎ MANG THAI HỘ TỔNG TÀI

“Mẹ, cụ ngoại bảo gọi mọi người vào ăn cơm.” Viễn Đan chạy từ phòng ăn ra nói.

Tiêu Mộc Diên vốn định hỏi Tuấn Hạo kỹ xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sau đó lại nghĩ vẫn nên ứng phó với Lưu Mỹ trước đã mới là hay nhất.

“Tuấn Hạo, chúng ta vào ăn cơm đi.” Tiêu Mộc Diên vỗ nhẹ vào đầu của Tuấn Hạo, nhẹ giọng nói.

Bàn ăn kín chỗ, nhưng, bữa cơm này có chút nuốt không trôi.

“Bà ngoại, tối nay bà có về luôn không ạ?” Tiêu Mộc Diên hỏi một cách dè dặt.

Nghe Tiêu Mộc Diên nói, sắc mặt của Lưu Mỹ trầm xuống: “Con muốn đuổi bà về sao?”

Tiêu Mộc Diên lắc đầu, nói: “Sao có thể chứ? Con hỏi để nếu bà ở lại thì để con cho người đi chuẩn bị phòng.”

“Chuẩn bị phòng làm gì?”

“Dạ?” Tiêu Mộc Diên dường như không hiểu ý của Lưu Mỹ lắm.

Lưu Mỹ nói: “Bà ở cùng phòng với con luôn, con ngủ ở phòng nào?”

“A…” Tiêu Mộc Diên trong khoảnh khắc đó không biết nên đáp lại thế nào.

May mà Viễn Đan ở bên cạnh rất hiểu lòng người, nói: “Cụ ngoại, tối nay cụ ở cùng phòng với Nguyệt Nguyệt đi ạ, em ấy rất nhớ cụ, con nghĩ lâu lâu cụ mới đến chơi một lần, cụ không nói chuyện với em ấy, em ấy sẽ khóc đó ạ.”

“Nhưng con bé hình như có nhiều bài tập chưa làm…” Lưu Mỹ nghe Viễn Đan nói như vậy, đương nhiên rất vui, nhưng sau đó lại nghĩ đến vài vấn đề.

Viễn Đan nói: “Chỗ bài tập đó không thành vấn đề đâu ạ, lát nữa con sẽ hỏi Nguyệt Nguyệt.”

Lưu Mỹ gật đầu.

Những người xung quanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ăn cũng không ngon như bình thường.

Ăn cơm xong, Viễn Đan đi tìm Nguyệt Nguyệt, nói với cô bé: “Tối nay em ngủ cùng cụ ngoại đi.”

Nguyệt Nguyệt không dám tin nhìn chằm chằm Viễn Đan, chỉ vào đống bài tập: “Anh đang đùa sao, ngày mai khai giảng rồi đấy.”

Viễn Đan nghĩ một chút, nói: “Thế này đi, em với cụ ngoại ở cùng phòng, bài tập của em anh làm hết, thế đã được chưa?”

“Anh nói thật sao?” Nguyệt Nguyệt nghĩ đến bàn tay đã tê nhừ của mình, trong lòng hơi dao động.

Lúc Viễn Đan gật đầu, Nguyệt Nguyệt vô cùng vui vẻ đồng ý.

“Yên tâm đi, đáp án anh làm, còn chuẩn hơn của Tuấn Hạo nhiều.”

“Được rồi, đừng chém gió nữa.” Nguyệt Nguyệt nói rồi, liền tống hết đống bài tập cho Viễn Đan.

Viễn Đan nhìn chồng bài tập trước mặt, mặt đen sì: “Cả kỳ nghỉ hè em làm gì thế?”

“Anh quan tâm nhiều thế làm gì? Anh chỉ cần làm bài tập cho xong là được rồi?” Nguyệt Nguyệt nói xong, khinh khỉnh nhìn Viễn Đan.

Viễn Đan nghĩ đến việc đây là lựa chọn của bản thân, có nhắm mắt cũng phải đi: “Được rồi, vậy thì em chăm sóc cụ ngoại tử tế vào.”

Viễn Đan nói xong, ôm đống bài tập ra ngoài.

“Cái đó còn phải nói, đó là cụ ngoại của em mà!”

Nguyệt Nguyệt khinh khỉnh nhìn Viễn Đan, thật ra cô bé muốn hỏi, trong nhà có nhiều phòng ngủ cho khách như vậy, sao Lưu Mỹ lại ở cùng phòng với cô bé?

Nhưng dường như cũng chẳng liên quan lắm, có người giúp làm bài tập không công là tốt rồi.

Trong phòng ngủ, Tiêu Mộc Diên cười vẻ ngại ngùng với Thịnh Trình Việt: “Em xin lỗi! Bà ngoại em thật ra rất tốt.”

Tiêu Mộc Diên nói xong, đến bản thân cũng thấy không tin nổi câu cuối cùng.

Thịnh Trình Việt cũng chỉ cười, vì anh cũng không tìm được từ nào hình dung cho phù hợp.

Nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại không nói của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt giữ lấy vai cô, nói: “Giữa chúng ta còn có việc gì không thể nói thẳng sao?”

Tiêu Mộc Diên thở dài, nói: “Thật ra lúc bà ngoại em còn trẻ từng bị thương, sau đó, bà đặc biệt vô cùng ghét đàn ông, giống như ngày trước lúc mẹ em kết hôn bà đã phản đối rồi. Cho nên, bà ghét tất cả đàn ông trên đời, anh đừng để ý những lời bà nói.”

“Ừ.” Thịnh Trình Việt gật đầu: “Được rồi, anh sẽ không để ý bà nói gì đâu.”

Tiêu Mộc Diên nghe Thịnh Trình Việt nói vậy thì hơi không vui nói: “Sao em lại thấy anh nói với vẻ không cam tâm tình nguyện nhỉ?”

“Có sao?” Thịnh Trình Việt lại không cảm thấy như vậy.

Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Anh sẽ không nghĩ là em nói dối chứ?”

Thịnh Trình Việt lắc đầu, ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng, nhẹ giọng đáp: “Anh đã bao giờ nghi ngờ những lời em nói chưa?”

Tiêu Mộc Diên ngừng một chút rồi nói: “Em cũng không phải anh, sao em biết anh không nghi ngờ em?”

“Vợ à, em không nên nghĩ như vậy, anh tuyệt đói luôn tin tưởng em.” Thịnh Trình Việt kéo Tiêu Mộc Diên ra, hôn lên mặt cô một cái: “Gặp em là anh đã biết anh chạy không thoát rồi, cho nên, cả đời này em nói gì anh cũng tin.”

“Nếu như em lừa anh thì sao?” Tiêu Mộc Diên đùa.

“Nhưng anh tin là vợ anh sẽ không nhẫn tâm lừa anh, có đúng không?” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa ôm Tiêu Mộc Diên chặt hơn.

Tiêu Mộc Diên chỉ cười không nói, yên ổn nằm trong lòng Thịnh Trình Việt.

Qua ngày hôm sau, Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt dậy từ sớm, chuẩn bị đi làm.

Hai người vốn cho rằng cuộc sống vẫn như mọi ngày, kết quả vừa xuống đến phòng ăn thì thấy Lưu Mỹ ngồi ở đấy, đang trừng mắt nhìn hai người họ.

“Hai đứa là heo à? Ngủ đến giờ này mới thèm dậy.”

Lưu Mỹ lúc đối xử với bọn trẻ thì dịu dàng đến ngạc nhiên, bây giờ thì lại mang dáng vẻ giận dữ vô cùng dọa người.

Đương nhiên là hai người cũng không biết phải trả lời Lưu Mỹ như thế nào.

“Hôm nay bọn trẻ khai giảng, hai đứa nên chuẩn bị đưa chúng đi học.” Lưu Mỹ nói tiếp.

Sau đó không đợi hai người đáp lại, tiếp tục nói: “Bà biết là hai đứa bận, nhưng việc đi học của con trẻ nhất định phải để ý chăm lo.”

“Cụ ngoại, là chúng con muốn tự đi, những bạn khác cũng đều tự lập như vậy, chúng con không thể quá dựa dẫm vào ba mẹ, sẽ bị chê cười đó.” Nguyệt Nguyệt nói, sau đó liền nhận được ánh mắt đồng tình của Viễn Đan.

“Các con mới mấy tuổi? Các con nói như vậy có phải là vì bố mẹ ngược đãi các con không? Nói với cụ ngoại, cụ ngoại sẽ làm chủ cho các con.”

Viễn Đan lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Cụ ngoại, sao cụ lại nghĩ như vậy, thật sự là tự chúng con muốn đi, dù sao thì nếu so với ba mẹ các bạn khác, ba mẹ chúng con đến trường cũng nhiều lắm đó ạ.”

Viễn Đan nói xong, còn thương xót nhìn ba mẹ mình: “Trước đây vì ba mẹ đưa đón chúng con mà chúng con bị bạn bè nói là không tự lập, còn bị chê cười rất nhiều.”

Lưu Mỹ rất kinh ngạc: “Vậy các con muốn thế nào?”

“Đương nhiên là cho chúng con tự đi ạ.” Tuấn Hạo lên tiếng, ngắt ngang lời Lưu Mỹ, cậu bé thấy Lưu Mỹ xa lạ vô cùng, lúc này bà chỉ để ý đến Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, hoàn toàn xem cậu là vô hình.
Nhấn Mở Bình Luận