Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

VỢ NHỎ MANG THAI HỘ TỔNG TÀI

Bây giờ Thịnh Thảo An đang rất giận dữ, đối mặt với Lâm Phong, dĩ nhiên là không có sắc mặt tốt.

“Chó ngoan không cản đường.”

Cô ấy không kiên nhẫn nói ra một câu như vậy. Thịnh Thảo An đang muốn đi qua Lâm Phong để rời đi, đúng lúc này, Thịnh Trình Việt cố ý ho khan vài tiếng, Lâm Phong bỗng nhiên giống như nghe được mệnh lệnh, anh ta nhanh chóng khiêng Thịnh Thảo An lên.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu, anh nhanh thả tôi xuống, tôi muốn đi báo thù.” Thịnh Thảo An kích động nói, cô ấy vừa dùng tay đánh vào lưng Lâm Phong, vừa lớn tiếng la hét.

Lâm Phong cảm thấy mình sắp bị thương rồi, mặc dù Thịnh Thảo An chỉ là một cô gái, nhưng lúc phụ nữ tức giận, sức lực của bọn họ không hề nhỏ.

Thế nhưng Lâm Phong biết mình không thể có bất kỳ oán giận gì.

Từ đầu đến cuối, Thịnh Thảo An chưa từng yên tĩnh, thế nhưng không ai để ý đến cô ấy.

Việc đầu tiên khi Tiêu Mộc Diên tỉnh lại là muốn đến xem tình hình bên phía Đường Lực.

Ban đầu cô cảm thấy rất ghét Đường Lực, thế nhưng khi cô bị Thịnh Thảo An uy hiếp, quả thật Đường Lực đã ra tay giúp cô.

Bây giờ nghĩ lại dáng vẻ hung dữ của Thịnh Thảo An đối với mình, cùng với việc thiếu chút nữa mình đã ở trong trạng thái lơ lửng giữa không trung, trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển thành bộ dạng này.

Đau khổ và bi thương.

Thông qua người giúp việc, Tiêu Mộc Diên biết hiện tại Đường Lực còn đang nằm trong phòng của mình, cô có thể đến thăm anh ta.

Hình ảnh Đường Lực vì cứu cô, thế mà dùng dao đâm vào bụng của chính mình đã khắc sâu vào trong lòng cô.

Ban đầu cô một lòng chỉ nghĩ đến việc trốn tránh Đường Lực. Cô không nghĩ tới, cuối cùng người cứu mình lại là anh ta. Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng nên nói một câu cảm ơn.

Cô mở cửa phòng, đi vào trong.

Đường Lực nằm ở trên giường, sau khi nghe thấy tiếng động, anh lập tức mở mắt, nhìn thấy người đi vào là Tiêu Mộc Diên, khóe môi liền nở một nụ cười thật tươi.

“Diên Diên, cuối cùng em đã tỉnh lại.” Trong giọng nói của anh xen lẫn kích động.

Lúc Đường Lực chuẩn bị muốn đứng lên, hình như đã đụng đến miệng vết thương trên người, sắc mặt anh vẻ hơi đau đớn.

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy cảnh này, cô vội vàng đi đến nói: “Có phải đụng vào vết thương của anh rồi không?”

“Em đang lo lắng cho anh à?” Vào lúc này, Đường Lực càng thêm hưng phấn, bởi vì anh ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Tiêu Mộc Diên.

“Tôi…” Lúc đầu Tiêu Mộc Diên muốn nói không phải, thế nhưng cô vừa nghĩ tới người đàn ông trước mặt này, bởi vì cứu mình nên mới bị thương, cho nên cô không nói ra khỏi miệng.

“Tôi chỉ muốn đến nói một câu cảm ơn anh mà thôi. Cho đến bây giờ, tôi luôn là người ân oán rõ ràng. Lần này anh đã cứu tôi, tôi sẽ ghi nhớ phần ân tình này của anh vào trong lòng. Tôi chỉ muốn nói như vậy.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình vẫn nên giữ một khoảng cách với anh.

“Cho nên, bây giờ em đến nói lời tạm biệt với anh à?” Đường Lực dĩ nhiên nghe được ám chỉ của Tiêu Mộc Diên, thế nhưng anh đã làm nhiều chuyện như thế, chỉ đổi lại được một lời tạm biệt của cô.

Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Có một số việc, tôi nghĩ cả anh và tôi đều hiểu rất rõ ràng, tôi không thích anh, trước kia, hiện tại và sau này đều như thế.”

“Chẳng lẽ em không thể cho anh một cơ hội nho nhoi sao?” Cả người Đường Lực trở lên kích động, anh bước từ trên giường xuống, xông đến trước mặt Tiêu Mộc Diên: “Chẳng lẽ đến bây giờ em còn chưa rõ, anh đã âm thầm làm bao nhiêu việc vì em ư?”

Hiện tại trạng thái của Đường Lực rất kích động, anh không ngừng lắc bả vai cô.

Cô lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thật ra chính bản thân tôi cũng không hy vọng mọi chuyện biến thành bộ dạng này. Tôi càng không muốn nhìn thấy anh bị thương, nhưng hiện tại điều duy nhất tôi có thể nói với anh chính là, tôi nhất định phải rời khỏi nơi này. Đây không phải là nơi để tôi ở lại, tôi không thuộc về nơi này, xin anh đừng ép buộc tôi nữa.”

Tiêu Mộc Diên nói ra một câu rất dài.

Sau khi Đường Lực nghe xong, sắc mặt anh hoàn toàn thay đổi.

“Em cho rằng, sau khi em nói mấy lời này, anh sẽ để cho em đi sao? Không có cửa đâu!” Lúc này Đường Lực đã phẫn nộ đến tột cùng, anh đột nhiên như lên cơn điên, đi đến chỗ Tiêu Mộc Diên, dùng sức lắc mạnh vai cô.

Sau đó anh dùng tay xoa huyệt thái dương của mình, chỉ vào Tiêu Mộc Diên nói: “Anh sẽ không để cho em rời khỏi nơi này! Vì em, anh đã trả giá nhiều như thế! Cho dù có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải ở bên cạnh anh.”

Sau đó Đường Lực vẫn lặp lại câu nói sau cùng.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy hiện tại anh đang suy sụp, trong lòng cô tràn đầy áy náy.

“Xin lỗi, tôi không cố ý. Đối với chuyện anh bị thương, tôi cảm thấy rất áy náy. Sau này nếu như tôi có thể giúp anh chuyện gì, anh cứ nói ra. Thế nhưng tôi không thể có bất kỳ tình cảm nào với anh được.” Tiêu Mộc Diên cố gắng khuyên nhủ Đường Lực.

Cô đã sớm trao trái tim mình cho người khác rồi. Vì thế, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô đều sẽ không yêu người khác, cô hiểu rất rõ chuyện này.

“Anh không quan tâm!” Cuối cùng, Đường Lực bá đạo nói: “Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, em chỉ có thể thuộc về một mình anh mà thôi, vì thế anh sẽ không để cho em rời khỏi anh!”

Đường Lực ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên vào trong lồng ngực mình.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời cô cũng cảm thấy mình nhất định phải làm một số việc, cô không nên dây dưa với anh ta nữa.

“Anh không cần em phải cảm thấy áy náy, nếu như em muốn đối xử tốt với anh, em hãy ở bên cạnh anh, đối với anh mà nói, đó chính là món quà quý giá nhất.”

Đường Lực nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm trên người Tiêu Mộc Diên, anh rất thích cô.

“Nếu như không có em bên cạnh anh, anh cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Em biết không, giây phút khi anh gặp em, anh mới biết ý nghĩa của cuộc sống này là gì, nếu như không có em, anh cảm thấy cuộc sống của mình sẽ mất đi tất cả màu sắc.”

Đường Lực vừa nói, vừa dùng sức hôn lên trán Tiêu Mộc Diên.

Đối mặt với chuyện Đường Lực tỏ tình, Tiêu Mộc Diên càng cảm thấy đau lòng, bởi vì cô khó xử, cô không biết nên từ chối anh như thế nào.

Nhưng cô biết, nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế này, sẽ chỉ khiến anh càng thêm đau khổ hơn mà thôi. Cho nên, bây giờ cô chỉ có thể kiên trì nói: “Anh bỏ suy nghĩ đó đi! Cho dù như thế nào, người tôi yêu sẽ không phải là anh.”

“Chẳng lẽ trong lòng em còn nhớ đến Thịnh Trình Việt kia sao?”

“Đúng thế.”

Tiêu Mộc Diên trả lời, đây là sự thật. Cô phát hiện ra, cho dù Thịnh Trình Việt có đối xử với cô như thế nào, trong tim cô luôn nhớ đến anh.
Nhấn Mở Bình Luận