Hắn dẫn anh xuống một đường hầm bí mật, hai người đi rất lâu, cuối cùng cũng đến được căn phòng đó. Đứng trước cánh cửa phòng, tay Cố Đình Bắc run run đẩy cửa ra, anh đã chuẩn bị tâm lý để nhìn thấy một Diệp Tuệ bị hành hạ dã man tàn bạo nhất, lại không ngờ, đập vào mắt anh là cảnh tượng hài hoà ấm áp kia.
Diệp Tuệ lúc này đang ngồi xếp bằng hai chân, trên tay cầm mấy lá bài, ánh mắt tò mò nhìn đám đàn em của Cố Trì cãi nhau ỏm tỏi.
Dù chỉ mới rời khỏi Cố gia 3 ngày nhưng người cô tăng cân thấy rõ, làn da cũng hồng hào hơn, không gầy gò trắng bệch thiếu sức sống như trước đây nữa.
Giây phút này, trông cô xinh đẹp lạ thường, cánh môi cũng không nhợt nhạt như trước kia nữa, mà nó nhiễm lên một sắc hồng nhẹ nhàng, làm anh nhìn vào chỉ muốn đè cô ra, ngấu nghiến mà hôn.
Trong lòng anh chua xót, trái tim chợt nhói đau.
Không có anh, cô dường như sống tốt hơn rất nhiều.
Không có anh, sống ở nơi này, lại khiến cô vui vẻ đến thế. Ở Cố gia, anh chưa bao giơ nhìn thấy Diệp Tuệ vui vẻ đến vậy, bộ dáng của cô bây giờ làm anh cảm thấy tim mình lỡ nhịp.
Cố Trì khoanh tay đứng ở cửa, nhìn Cố Đình Bắc khuôn mặt ngây ngốc, hắn cười nhạo khinh thường:
"Em trai, anh vốn nghĩ em là một người nói lời giữ lời, không ngờ lại lật lọng như vậy." Cố Trì cất giọng mỉa mai anh, ánh mắt hiện lên tia trào phúng.
"Ý anh là gì?" Anh lạnh giọng hỏi lại.
"Em trai yêu dấu của anh ơi, rõ ràng chính miệng em nói muốn tặng cô ấy cho anh, để anh tuỳ ý làm gì thì làm, bây giờ lại dẫn theo nhiều người như thế đến làm loạn, em không thấy xấu hổ sao? Em thấy không? Diệp Tuệ ở nơi này của anh chơi rất vui vẻ, cô ấy hoàn toàn không cần em."
"Ha, anh có dám đánh cược với tôi không? Chỉ cần tôi lên tiếng, nhất định cô ấy sẽ theo tôi trở về." Cố Đình Bắc tự tin nói.
Anh nghĩ, suy cho cùng ở Cố gia nhà cao cửa rộng, ở đó hẳn là sẽ thoải mái hơn ở nơi chật hẹp này của Cố Trì nhiều. Chỉ cần Diệp Tuệ đủ sáng suốt, nhất định cô sẽ lựa chọn trở về Cố gia cùng hắn.
Cố Trì nhìn bộ dạng tự tin của Cố Đình Bắc, trong lòng cười lạnh, đứa em trai này của hắn vẫn luôn tự tin một cách mù quáng như thế.
Cậu ta không hiểu Diệp Tuệ, luôn cho rằng cái Diệp Tuệ cần là sự giàu có, là vinh hoa phú quý, là cái danh Cố phu nhân mà bao người mơ ước kia.
Lại không biết rằng, cái cô ấy cần nhất chỉ đơn thuần là một cuộc sống bình yên, vui vẻ, hạnh phúc.
Cố Trì đồng ý đánh cược cùng Cố Đình Bắc.
Hắn đẩy mạnh cửa, phát ra tiếng động khá lớn. Diệp Tuệ cùng đám đàn em say mê chơi bài nãy giờ mới nhận ra có hai người đàn ông đang đứng ở cửa.
Là Cố Trì và chồng cô.
Lúc nhìn thấy Cố Đình Bắc, nụ cười trên môi Diệp Tuệ chậm rãi tắt đi, ánh mắt nhìn anh không có nửa phần gợn sóng, đôi mắt cô tĩnh mịch lại không có cảm xúc.
Trong lòng anh chợt hụt hẫng một cách kỳ lạ, cứ ngỡ cô sẽ thật vui mừng mà chạy ra, bổ nhào lên người anh, cảm ơn anh rối rít, không ngờ cái anh nhận được lại là khuôn mặt không cảm xúc này.
Anh cắn răng, bước đến, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể để xin lỗi cô:
"Tiểu Tuệ, xin lỗi em."
Diệp Tuệ nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông trước giờ luôn xem thường cô, người đàn ông không thèm hỏi cô một câu mà đã kết luận cô là loại phụ nữ kia, trong lòng cô nguội lạnh, một chút rung động cũng không có.