Diệp Tuệ lúc này vẫn không biết bản thân sắp phải đối mặt với nguy hiểm, cô vẫn đang ngồi trong phòng bệnh cùng Mộ Thừa Phong.
Không khác với bầu không khí căng thẳng ở góc cuối hành lang là bao, trong phòng bệnh lúc này cũng vô cùng khó xử.
Nguyên nhân là do Mộ Thừa Phong vừa nhìn thấy cô đã hỏi:
"Tiểu Tuệ, em và Đình Bắc sao rồi? Cậu ta có bắt nạt em không?"
Diệp Tuệ cứng họng, không biết nên trả lời anh như thế nào.
Mộ Thừa Phong thấy cô như vậy, liền chắc chắn rằng giữa cô và Cố Đình Bắc đã xảy ra chuyện.
Anh còn chưa kịp nói gì, Diệp Tuệ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng:
"Chúng em ly hôn rồi."
Mộ Thừa Phong giật mình sửng sốt, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng.
Ly hôn rồi sao...? Ông trời cho anh cơ hội ư?
Anh nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt càng thêm nóng rực làm cô hơi mất tự nhiên, vội vàng quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Diệp Tuệ cảm nhận được ánh mắt Mộ Thừa Phong nhìn cô rất lạ, làm cô cảm thấy không thoải mái.
...
Diệp Tuệ đi ra khỏi phòng bệnh, trông thấy Cố Trì đang ngồi ở hàng ghế dành cho người nhà, vẻ mặt anh căng thẳng, anh nhìn cô rất lâu, như muốn dùng ánh mắt khắc sâu cô vào linh hồn.
Diệp Tuệ có chút mất tự nhiên khi bị anh nhìn như thế, cô đỏ mặt, nhắc nhở anh:
"Cố Trì, đi thôi."
Cố Trì lúc này mới hoàn hồn lại, sánh vai cùng Diệp Tuệ bước đi.
Bọn họ không hề biết, Mộ Thừa Phong đứng đằng sau nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt âm u, sâu không thấy đáy.
...
Cố Trì lái xe đưa Diệp Tuệ về phòng trọ, trên đường về, xe anh bị một người đàn ông mặc đồ đen chặn lại.
Cố Trì cố gắng lái xe về phía trước, nhưng sức lực của người đàn ông rất lớn, một tay đẩy chiếc xe lùi lại hơn nửa mét, hắn ta tháo mắt kính, đôi mắt đen láy lộ ra làm cho người đối diện cảm thấy sợ hãi.
Không hiểu sao Diệp Tuệ cảm thấy bất an vô cùng, cô nhìn sang Cố Trì, thấy anh mở cửa xe ra, cô vội vàng kéo tay anh lại, khẽ lắc đầu mà nói:
"Đừng xuống được không?"
Cố Trì cười dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu cô, cô nghe thấy giọng anh thì thầm bên tai mình:
"Ngoan, ở yên trên xe, đừng đi đâu đấy."
Nói xong, anh khoá cửa xe lại, một mình bước xuống đối diện với người đàn ông mặc đồ đen kia, mặc cho Diệp Tuệ ở trong xe đập cửa, khóc không thành tiếng.
Người đàn ông mặc đồ đen kia, vừa nhìn liền biết không phải người đơn giản. Nếu Cố Trì không đánh lại được hắn ta, chỉ sợ anh sẽ mất mạng.
Anh là người đầu tiên khiến cô động lòng, cô không thể trơ mắt nhìn anh gặp nguy hiểm như vậy được!
Nhưng anh đã khoá cửa xe, hiện tại cô chỉ có thể thấy, không thể làm gì khác.
Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng như bây giờ.
Nhìn Cố Trì rút từ trong túi quần ra một cây súng, bắn vào ngực tên kia, tên kia lại dùng dao đâm vào cánh tay, đâm vào bắp đùi, lại đâm vào bờ vai vững chãi của anh, nước mắt Diệp Tuệ rơi như mưa.
Cô hận người đàn ông mặc đồ đen đó!
Khoảng hơn nửa tiếng sau, cả Cố Trì và người đàn ông mặc đồ đen đều kiệt sức, trên người cả hai toàn là máu, người đàn ông kia dường như không cam lòng, nhặt lấy chìa khoá xe mà Cố Trì làm rơi dưới đất, tiếp tục đứng dậy bước về phía Diệp Tuệ.
Cơ thể Diệp Tuệ run rẩy, cô nhìn người đàn ông từng bước từng bước lại gần mình, ánh mắt hoảng sợ, bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt con dao rọc giấy cũng trở nên run rẩy.
Trong lòng cô có dự tính, nếu hắn ta mở cửa xe, cô lập tức dùng dao đâm vào mắt hắn ta.
Người đang ông cầm lấy chìa khoá, mở cửa xe, lúc hắn sắp mở được cửa, bỗng nhiên sau lưng truyền đến cảm giác đau nhói.
Hắn quay đầu nhìn lại, Cố Trì toàn thân đều dính máu đang cầm con dao găm đâm sâu vào lưng hắn
Người đàn ông không chống đỡ nổi nữa, ngã gục xuống.
Cố Trì mở cửa xe ra, thân hình cao lớn bao trùm lấy Diệp Tuệ, bàn tay dính máu khẽ vuốt ve mặt cô, ánh mắt anh ôn nhu vô cùng, anh mở miệng, giọng nói khàn đặc:
"Tuệ Tuệ, không sao rồi!"
Nói xong câu này, cơ thể anh lung lay, ngã vào lòng cô, đôi mắt dần dần khép lại.