Bây giờ đã là buổi tối.
Đã một ngày kể từ khi Cố Trì hôn mê.
Cả ngày hôm nay, Diệp Tuệ cứ như người mất hồn, cô ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm anh, không ăn cũng chẳng uống.
A Đông đã khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng cô đều không nghe, ánh mắt một mực tập trung trên người Cố Trì.
Diệp Tuệ không biết có phải do bản thân cô quá sốc nên sinh ra ảo giác hay không, cô thế mà lại nhìn thấy mí mắt Cố Trì hơi động đậy.
Cô không dám tin, tập trung quan sát một lần nữa. Lần này mắt anh không còn động nhẹ nữa, mà từ từ mở hẳn ra.
Diệp Tuệ dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm. Cô mừng quýnh lên, cầm lấy tay anh, run run nói:
"Cố Trì, anh... anh tỉnh rồi sao?"
Cố Trì bị thương vừa mới tỉnh dậy, cổ họng khô rát, muốn đáp lời cô nhưng không sao cất lên thành tiếng được.
Diệp Tuệ thấy anh thật sự đã tỉnh, vội vàng hét to với bác sĩ:
"Bác sĩ, như thế này là sao? Ông nói anh ấy sẽ hôn mê ít nhất nửa năm, còn có khả năng trở thành người thực vật mà?"
Bác sĩ vội vàng chạy vào, nghe Diệp Tuệ nói như vậy, ông ta ngại ngùng gãi gãi đầu:
"Xin lỗi cô, là tôi nhầm lẫn giữa anh Cố và bệnh nhân phòng bên cạnh. Chính xác là bệnh nhân phòng bên cạnh mới là người có khả năng trở thành người thực vật."
Diệp Tuệ thật sự cạn lời với ông bác sĩ luôn, chuyện như thế này mà ông ta cũng nhầm lẫn được, làm cô đau khổ suốt cả ngày hôm nay.
Dù sao thì Cố Trì cũng đã tỉnh, cô cũng không cần so đo với ông ta nữa.
Cô quay đầu lại, nhìn Cố Trì sắc mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường bệnh. Lúc nãy vì lo lắng cho anh nên cô không nhớ ra, bây giờ nhớ lại, cô còn chưa hỏi anh vì sao lại lấy sinh nhật của cô để đặt mật khẩu điện thoại đâu.
Chờ sức khoẻ anh hồi phục, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
...
Cố Trì đã tỉnh lại được hơn hai tuần, sức khoẻ hồi phục khá tốt, sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt như trước kia nữa.
Bác sĩ nói khoảng hai ngày nữa là anh có thể xuất viện.
Diệp Tuệ lúc này đang ngồi ở cạnh giường đút cháo cho Cố Trì, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên của người gọi đến, trong lòng cô lạnh đi, nụ cười trên môi cũng không duy trì được nữa.
Là Cố Đình Bắc.
Hắn ta gọi cô làm gì đây?
Lúc Diệp Tuệ đang phân vân không biết có nên nghe máy hay không, Cố Trì đột nhiên chồm người qua, hơi thở của anh bao trùm lấy người cô, làm cả người cô trở nên cứng đờ.
Cố Trì không ý thức được, lúc này khoảng cách của anh và cô gần đến bao nhiêu, anh đưa mắt nhìn cái tên trên điện thoại, khuôn mặt trầm xuống, anh nói:
"Nghe máy đi, xem cậu ta nói gì."
Diệp Tuệ làm theo lời anh, nhấn nút nghe máy.
Cô còn chưa kịp nói gì, Cố Đình Bắc đã chất vấn cô:
"Diệp Tuệ, cô làm gì mà nghe máy lâu vậy hả? Muốn thu hút sự chú ý của tôi phải không? Tôi khuyên cô làm ơn dừng lại ý định đó đi."
Diệp Tuệ nghe hắn nói xong, bật cười thành tiếng:
"Cố Đình Bắc, anh xem trọng bản thân mình quá rồi đấy."
"Cô.... được rồi, hôm nay tôi tìm cô là có việc, không so đo với cô. Nhà tôi đang thiếu đầu bếp, tay nghề nấu ăn của cô cũng xem như tạm ổn, nếu không muốn chết đói thì có thể đến làm đầu bếp cho tôi, đỡ phải vì đồng tiền mà làm ra hành động khó coi."
Hơ...
"Hành động khó coi" trong miệng hắn là bán thân phải không?
Trước đây Diệp Tuệ sợ hãi hắn ta bao nhiêu, bây giờ lại khinh thường bấy nhiêu.
Hắn luôn đem suy nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác.
Cô cười trào phúng, thanh âm chứa đầy khinh thường thông qua điện thoại truyền đến tai Cố Đình Bắc:
"Cố Đình Bắc, tôi đề nghị anh nên đi khám ở bệnh viện tâm thần đi."
Cố Đình Bắc không ngờ cô lại không biết điều như thế, hắn giận điên lên:
"Diệp Tuệ, tôi đang cho cô một cơ hội để kiếm tiền, đừng có không biết điều như thế."
"Cảm ơn anh, chờ cuộc gọi này của anh, chắc tôi chết đói từ ba tháng trước rồi."
"Cô... nếu cô đã không biết điều như vậy thì tôi cũng không muốn nói nhiều nữa."
"Được rồi, anh dài dòng quá rồi đấy." Nói xong, Diệp Tuệ tắt máy, trong lòng chửi thầm vài tiếng
Cô thầm nghĩ, Cố Trì tốt như vậy, sao đứa em trai kia của anh lại chẳng giống anh chút nào.
Vừa lăng nhăng, vừa mắc bệnh ảo tưởng, lại còn là một kẻ vũ phu.