"Thật sự không ngờ Cố tổng lạnh lùng cấm dục kia lại là loại người này, uổng công trước đây tôi còn muốn gả cho anh ta, thật buồn nôn."
"Cả con ả Bạch Tử Hân kia nữa, tên của cô ta đáng ra phải là Bạch Liên Hoa mới đúng."
"..."
Nhìn những lời độc ác trên mạng, sắc mặt Cố Đình Bắc đen như đít nồi, trong lòng nguyền rủa Diệp Tuệ không biết bao nhiêu lần.
Diệp Tuệ, cái con điếm tâm cơ này, trước khi bị hắn đuổi ra khỏi nhà còn dám ghi âm lại, thật đúng là cho hắn kinh hỉ lớn.
Hắn còn chưa nguôi giận, liền nhận được cuộc gọi của trợ lý Giang, hắn cầm máy lên nghe, giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn:
"Có chuyện gì?"
"Cố tổng, ngài xem tin tức trên mạng chưa? Dư luận đang phẫn nộ vô cùng, bọn họ đồng loạt tràn vào đánh giá 1 sao về tập đoàn Cố thị. Những hạng mục chúng ta vất vả lắm mới đàm phán được, bây giờ đều lần lượt bị huỷ hợp đồng." giọng nói gấp gáp của trợ lý thông qua điện thoại truyền vào tai Cố Đình Bắc, hắn hoảng hốt, vội vàng chất vấn:
"Cái gì? Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả?"
Trợ lý Giang sớm đã bất mãn với hắn, giờ lại bị hắn hỏi dồn dập như vậy, không nhẫn nhịn được nữa, hét lên:
"Cố tổng, ngài thân là giám đốc, xử lí không chu toàn, còn để chuyện riêng của bản thân ảnh hưởng đến tập đoàn, lỗi là do ngài, sao bây giờ lại chất vấn tôi?"
Nghe trợ lý nói xong, Cố Đình Bắc vô cùng tức giận, được, được lắm, ngay cả cấp dưới mà hắn tin tưởng nhất cũng bất mãn với hắn, thật đúng là nực cười.
Người này, hắn nhất định phải sa thải!
Cố Đình Bắc trong cơn tức giận, quyết định đuổi việc trợ lý Giang, nhưng hắn lại quên mất... người có quyền quyết định tối cao trong tập đoàn là cha hắn, trợ lý Giang là do cha hắn một tay đề bạt, lần này hắn làm càn như vậy, chỉ sợ người thừa kế Cố gia phải thay đổi rồi!
Vừa vặn... Cố Trì có vẻ còn ưu tú hơn hắn nhiều.
Sau khi Cố Đình Bắc thông báo sa thải trợ lý Giang, nhân viên cả công ty khiếp sợ không thôi.
Ai cũng biết trợ lý Giang là tâm phúc của Cố tổng, cũng là người mà chủ tịch tập đoàn Cố thị - Cố Viễn Sơn tín nhiệm nhất, Cố tổng còn chưa hoàn toàn nắm được Cố gia trong tay, thế nhưng lại dám đuổi việc trợ lý Giang.
Lần này, chỉ sợ Cố Đình Bắc gặp rắc rối lớn rồi!
Cố Đình Bắc lại không nghĩ được nhiều như vậy, hắn ta còn đang chìm đắm trong hận ý đối với Diệp Tuệ, càng lúc càng muốn huỷ hoại cô.
Địa vị của hắn ở trong tập đoàn vốn đã không vững, lại thêm một loạt hành động thiếu suy nghĩ của hắn làm cho vị trí tổng giám đốc ngày càng lung lay, nhưng vì bị cảm xúc chi phối, Cố Đình Bắc liều mạng, dùng chút thế lực cuối cùng, tập trung vào việc huỷ hoại danh tiếng của Diệp Tuệ.
Hắn gọi điện cho thư ký, kiêu căng mà ra lệnh:
"Thuê thuỷ quân dẫn dắt dư luận, chuyển sự chú ý của cư dân mạng lên việc Diệp Tuệ vô ơn với Diệp gia, có quan hệ không rõ ràng với anh chồng cho tôi."
Trợ lý hơi do dự, một lúc sau mới nói:
"Nhưng... nhưng nếu muốn hoàn thành việc này thì phải chi rất nhiều tiền!"
Cố Đình Bắc thấy thư ký do dự như vậy, hơi không vui, hắn nói:
"Chúng ta thiếu tiền sao? Mất bao nhiêu tiền cũng được, tôi chỉ muốn huỷ hoại cô ta."
Trợ lý run lẩy bẩy, giọng ngày càng nhỏ dần:
"Tiền thì vẫn còn, nhưng tất cả đều dự định dùng để đầu tư, nếu lần này dùng hết, chỉ sợ công ty sẽ thua lỗ nặng."
Cố Đình Bắc dường như không ý thức được nguy cơ, vẫn cao ngạo như trước:
"Sợ cái gì? Lỗ bao nhiêu cũng không phá sản được đâu, xảy ra vấn đề thì để cha tôi lo, cô cứ làm theo yêu cầu của tôi đi, dài dòng như vậy làm gì?"
Thư ký thấy bản thân đã khuyên nhủ hết lời nhưng Cố Đình Bắc vẫn cố chấp, khăng khăng muốn làm theo ý hắn, cô ta không còn cách nào nữa, đành im lặng cam chịu, làm theo những gì hắn muốn.