Mộ Thừa Phong và Diệp Tuệ nghe thấy tiếng đạp cửa, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Diệp Tuệ không nghĩ người xuất hiện lại là Cố Đình Bắc, tia hy vọng cuối cùng sụp đổ.
Cố Đình Bắc hận không thể giết chết cô, chắc chắn không thể nào cứu cô được.
Cố Đình Bắc nhìn thấy trong mắt cô dấy lên tia hy vọng, rồi lại tuyệt vọng, trái tim hắn trở nên đau nhói.
Rốt cuộc trong lòng cô, hắn là người tồi tệ đến mức nào?
Là kẻ ghê tởm ra sao mới có thể khiến cô không chút mong chờ như vậy?
Hắn cố nén chút đau lòng khó hiểu trong trái tim xuống, tiến đến cởi trói cho cô, sau đó nhìn Mộ Thừa Phong nằm trên mặt đất, bước chân di chuyển, dừng lại trước mặt Mộ Thừa Phong.
Một cú đấm rơi trên mặt Mộ Thừa Phong.
Mộ Thừa Phong nhìn Cố Đình Bắc, lấy sức đứng dậy, lau đi vết máu trên khoé môi, dùng sức đánh trả.
Cố Đình Bắc từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, vốn không phải là đối thủ của hắn - một kẻ từng lăn lộn dưới đáy xã hội, rất nhanh liền bị hắn đánh hạ.
Diệp Tuệ thấy Cố Đình Bắc vì cô mà ra tay, trong lòng vui mừng, trông mong nhìn hắn, hy vọng hắn có thể cứu cô.
Nhưng chưa được bao lâu lại thấy tên chồng cũ của cô bị Mộ Thừa Phong đánh gục, hy vọng rồi lại tuyệt vọng thay phiên nhau khống chế cảm xúc của cô, cô không có chút sức phản kháng, nhìn tên điên kia đang dần bước lại gần mình.
Hắn tháo thắt lưng, đem vật kia của người đàn ông lôi ra, nở nụ cười dâm tà nhìn cô.
Trông thấy vật thô bỉ kia ngày càng tiến lại gần mình, Diệp Tuệ ra sức lắc đầu, chỉ mong hắn có thể tỉnh táo lại.
Mộ Thừa Phong thật sự điên rồi, nào có thể dừng lạy, hắn đưa tay định cởi quần cô, không ngờ một tiếng đạp cửa vang lên, thành công làm hắn ngừng lại.
Quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Cố Trì khuôn mặt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm hắn.
Không xong rồi! Nếu là Cố Trì, sợ là hắn không đánh lại rồi!
Cố Trì bước đến, một đấm lại một đấm rơi trên mặt hắn, anh liên tục dùng sức, dường như không biết mệt là gì. Anh gầm lên:
"Con mẹ nó, mày cho rằng ông đây chết rồi à? Dám động vào người phụ nữ của tao, mày chán sống rồi hả?"
Mộ Thừa Phong cũng không phải là kẻ vô dụng, hắn liếm môi, đứng dậy, dùng sức đánh trả Cố Trì.
Lúc hắn sắp kiệt sức, len lén lấy con dao từ trong túi quần ra, chuẩn bị đâm vào ngực Cố Trì.
Diệp Tuệ vô lực ngồi trên ghế, nhìn thấy hành động của hắn, cô hét lên:
"Trì, Mộ Thừa Phong có dao!"
Một tiếng kêu này của cô, thành công giúp Cố Trì tránh thoát được một kích trí mạng.
Hai người giao thủ, không ai nhường ai, ai cũng dùng hết sức của mình.
Lúc bọn họ đang chuyên tâm đánh nhau, ngoại trừ Diệp Tuệ, không ai nhìn thấy Bạch Tử Hân đang từ từ tiến vào.
Trên tay cô ta cầm một khẩu súng, đứng từ xa, nhắm thẳng vào ngực Diệp Tuệ, ngón tay không chút do dự mà bóp cò, ánh mắt điên cuồng.
Mộ Thừa Phong và Cố Trì đang đánh nhau, nghe thấy tiếng súng liền hoảng hốt, cả hai người không chút do dự lao đến chắn đạn giúp Diệp Tuệ.
Rốt cuộc, Mộ Thừa Phong vẫn nhanh chân hơn, viên đạn bắn vào ngực hắn, máu tươi văng ra tung toé, thân hình cao lớn chậm rãi ngã xuống.