Trong miệng cô ta lẩm bẩm: "Anh ấy... rơi xuống rồi! Không thể nào! Tất cả đều là giả... anh ấy hẳn là vẫn còn sống."
La Tiểu Tuyết nghe xong, dường như hiểu ra mọi chuyện, cô hét lên, điên cuồng chạy về phía trước, lúc Bạch Tử Hân còn chưa phản ứng kịp, đẩy cô ta xuống vực, sau đó gieo mình xuống nơi sâu không thấy đáy kia tự vẫn.
Một loạt hành động xảy ra trong chớp mắt, không ai kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai con người còn đang sống sờ sờ kia rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Bầu không khí xung quanh im lặng một cách quỷ dị, không ai nói gì, từng người đều trầm mặc, bước chân nặng nề trở về nơi dựng trại.
Về đến nơi, nhìn mọi người cười đùa vui vẻ, không hiểu sao trong lòng Diệp Tuệ cảm thấy hơi chua xót.
Bạch Tử Hân chết cũng không hết tội, Cố Đình Bắc đối với cô mà nói, sao cũng được, sống chết của hắn không liên quan đến cô.
Nhưng Tiểu Tuyết là bạn cùng lớp của cô hồi cấp 3, cô ấy cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là... yêu Cố Đình Bắc sâu đậm.
Rõ ràng cô gái kia hồn nhiên đến thế, nhưng lại vì một hành động vô tình của Cố Đình Bắc, khiến cô ấy cả đời thương nhớ một người.
Cô vẫn nhớ, khoảng một năm trước, Tiểu Tuyết gọi điện cho cô, hỏi cô có còn tình cảm với Cố Đình Bắc không.
Lúc đó, cô không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng trả về một câu:
"Tớ vốn dĩ chưa bao giờ yêu hắn."
Sau đó, cô nghe Tiểu Tuyết vui mừng kể với cô:
"Tiểu Tuệ, để tớ kể cho cậu nghe, hôm nay tớ đang đi trên đường thì gặp cướp, bọn chúng cướp tiền, còn muốn cướp sắc của tớ. Lúc tớ tuyệt vọng nhất, lúc tớ định cá chết lưới rách với bọn chúng, cậu biết không, Cố Đình Bắc từ trên xe bước xuống, dẫn theo sáu người vệ sĩ đánh bọn cướp bầm dập, sau đó anh ấy xoa đầu tớ, giọng nói của anh ấy rất ấm, anh ấy vụng về an ủi tớ. Lúc đó tớ biết, tớ yêu anh ấy mất rồi!"
Diệp Tuệ lúc đó vừa xử lý công việc xong, cả người đều mệt mỏi rã rời, chỉ khuyên nhủ vài câu tượng trưng rồi tắt máy.
Cô nghĩ Tiểu Tuyết chỉ nhất thời động lòng, nào ngờ tình cảm lại sâu đậm đến vậy.
Cũng phải, hoàn cảnh của Tiểu Tuyết cũng có vài điểm tương tự cô.
Bố mẹ mất sớm, cô ấy từ nhỏ sống ở nhà của cậu mình. Cậu của cô thừa kế tài sản của bố mẹ cô, nuôi cô vì trách nhiệm được uỷ thác, không hề yêu thương cô, thỉnh thoảng uống say về lại hay đánh đập cô.
May là lúc ấy Tiểu Tuyết giành được học bổng dài hạn, người mợ kia mới cho Tiểu Tuyết tiếp tục đi học để lấy tiền học bổng.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên bên vai Diệp Tuệ nhói đau.
Diệp Tú Nhi lay mạnh vai cô, chất vấn:
"Diệp Tuệ, tại sao em không an phận ở đây, chạy lung tung làm gì? Em biết mọi người lo lắng cho em lắm không hả?"
Diệp Tuệ vốn đang đau lòng cho Tiểu Tuyết, sớm đã không còn kiên nhẫn đối với loại người suốt ngày thích diễn này, cô không nói gì, gỡ tay Diệp Tú Nhi ra khỏi vai mình, sau đó quay người bước đi.
Diệp Tú Nhi bị làm lơ như vậy, trong lòng cảm thấy ấm ức, không khống chế được lực tay, đẩy mạnh Diệp Tuệ về khoảng không đằng sau.
Diệp Tuệ không kịp tránh khỏi, chỉ kịp kéo lấy tay Diệp Tú Nhi, đem cô ta cùng ngã xuống vực với mình.
Dám đẩy cô, vậy cũng đừng mong sống sót.