Nhân lúc cô đang ăn, hắn thuận miệng giải thích.
"Người phụ nữ là đối tác, tôi không nhớ tên cô ta."
Lúc giải thích, ánh mắt của hắn cứ nhìn cô chằm chằm, sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất một cử chỉ tức giận nào đó của cô...
Lúc giải thích, ánh mắt của hắn cứ nhìn cô chằm chằm, sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất một cử chỉ tức giận nào đó của cô...
Chớp mắt liên hồi, không ngờ Âu Minh Triết không cần đến câu hỏi của cô đã giải thích trước nha? Trong lòng cô xuất hiện cảm giác vui thích kỳ lạ.
Đàm Tiểu Ân xúc một miếng bánh bỏ vào miệng, mỉm cười gật đầu.
"Nhưng cô gái kia nhớ tên anh nha? Cô ấy còn chạy tới đây tìm anh?"
"Tôi không thể quản chân cô ta được" - Âu Minh Triết cau mày. Chờ một tí không nghe thấy hồi âm gì thì mới tiếp tục. - "Vậy nên lời tôi nói vẫn rất đúng, không ai khác ngoài cô là con gái có thể bước vào phòng làm việc của tôi."
Đàm Tiểu Ân ngâm chiếc thìa, xem như đồng ý với câu trả lời kia của ông xã rồi.
Âu Minh Triết cũng nhận thấy cô vợ nhỏ này không có chút gì biểu cảm là tức giận, không biết vì sao lại cảm giác mình vừa đạt được thành tựu vô cùng lớn.
Đến cả chuyện hắn đang muốn tra khảo về cuộc gọi với đàn ông của Đàm Tiểu Ân buổi sáng cũng đã quên mất không hỏi tới. Cả hai cứ an an ổn ổn ăn cơm vui vẻ hết cả một buổi trưa.
Đương nhiên, chuyện tốt thì không thể giấu bạn thân. Vụ Hân vì chuyện gia đình mấy nay không đi học. Đến khi Đàm Tiểu Ân kể được chuyện này cho Vu Hân biết cũng đã là tuần sau đó rồi.
Vu Hân nghe xong thì hai mắt tròn xoe nhìn cô. Không nhịn được mà cốc cho Đàm Tiểu Ân u
trán.
Trong tích tắc, cả lớp đều nghe thấy tiếng thất thanh của cô gái nhỏ.
"Sao lại đánh mình?"
"Tiểu tam tự vác thân đến quyến rũ chồng mà cậu còn kêu xinh đẹp. Đàm Tiểu Ân, hôm nay mình phải đánh cậu cho đến khi cậu thông minh ra mới được!"
Vu Hân vừa nói vừa cuộn tròn cuốn sổ viết của mình lại, tiến lại gần Đàm Tiểu Ân với khuôn mặt vô cùng "từ bi”.
Đàm Tiểu Ân không ngờ đến chuyện Vu Hân sẽ phản ứng thái quá như thế này, vội ôm đầu chống trả. Liền mấy phút sau vẫn là không cảm thấy đau đớn truyền đến. Lúc này cô mở mắt ra, đã thấy Vu Hân đưa ánh mắt bất lực nhìn mình.
"Cậu không đánh sao?"
"Cậu nghĩ mình sẽ đánh cậu sao?"
Đàm Tiểu Ân tủi thân gật đầu.
"Mình có đánh thì cậu cũng không thông minh lên được, đánh làm gì hừ!" - Vu Hân tức chả buồn nói, khoanh tay lại hậm hực nhìn cô bạn ngốc của mình.
Sau mấy giây liền không nhịn được mà ngồi lại bên cạnh Đàm Tiểu Ân, nói với cô.
"Cậu nghĩ nếu không có cậu tới, chồng của cậu sẽ đuổi cô ta ra không?"
"Có nha. Trông nét mặt anh ấy lúc đó khủng bố cực kỳ" - Còn có giữ chặt cô như vậy, cứ như sợ cô bị người kia ăn thịt không bằng ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!