"Vậy tối qua về chồng của cậu có mắng gì không?"
Lắc đầu liên tục thay cho câu trả lời. Không những không mắng nha, còn dạy cho cô cách tạo em bé nữa.
Nhưng vào trong mắt của Vụ Hân, diễn biến câu chuyện lại đi theo chiều hướng hoàn toàn khác. Khuôn mặt cô ấy xám xịt lại, lo lắng hỏi dồn: "Không mắng, chẳng lẽ còn đánh cậu sao? Tiểu Ân cậu đừng sợ, cứ nói cho mình biết, mình sẽ đi đòi công đạo cho cậu."
Ai mà không biết cái tính cách quỷ quái của Âu Minh Triết cơ chứ. Lúc nhìn thấy toàn thân hắn bị bao phủ bởi hắc khí, dùng tốc độ kinh người bước đến chỗ Vu Hân, cô ấy suýt chút nữa là bị doạ sợ rồi. Huống chi, Đàm Tiểu Ân lại là vợ của tên đó, nói không chừng đi về còn bị hắn ta đánh...
Vu Hân nói cũng không có sai, đúng là đánh. Nhưng là đổi kiểu đánh khác kích thích hơn mà thôi.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy, trong đầu lại nhớ đến lời nhắc nhở của hắn ban sáng: "Chuyện này là chuyện riêng của vợ chồng, em đừng có mà đi kể lung tung đấy nghe chưa bé ngốc?"
Nếu Âu Minh Triết đã nói như vậy thì Đàm Tiểu Ân đương nhiên sẽ không nói ra thôi, nhưng Vì kỹ thuật nói dối quá dở, thành ra lời nói dối của cô vào trong mắt của Vụ Hân lại trở thành biện hộ cho tên chồng lưu manh. Nhưng Đàm Tiểu Ân ngốc nghếch đã kiên quyết không muốn nói, Vu Hân đương nhiên sẽ không truy cứu nữa.
"Được rồi được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Nhưng mà, Tiểu Ân, mình có điều thắc
mắc."
"Thắc mắc?"
"Cậu bảo chồng cậu rất nghèo phải không?"
"Um, đúng rồi. Minh Triết đến thức ăn phải ăn cầm kiệm lại. Còn rất đáng thương, đã nghèo như vậy, Âu lão gia còn không thương anh. Ông ấy nhiều tiền như vậy, lại không thèm tăng lương cho chồng mình. Cậu nghĩ xem có tội không? Vẫn may, anh ấy giờ đây đã có mình đấy!"
Vu Hân nghe xong, đơ toàn tập luôn rồi, mãi lúc sau mới cất tiếng hỏi được: "Là ai, là ai nói với cậu như vậy?"
"Là mình tự thấy mà, rõ ràng như vậy còn gì?!" - Đàm Tiểu Ân nhìn biểu cảm của Vu Hân, nhíu mày khó hiểu đáp lại.
"Âu Minh Triết cũng không giải thích gì với cậu hay sao?"
"Anh ấy phải giải thích cái gì?" - Đàm Tiểu Ân bắt đầu hoang mang rồi nha...
Bên đầu giây bên kia, Vu Hân cũng hoang mang không kém... Gì đây, tên họ Âu kia rốt cuộc là đang toan tính chuyện gì vậy? Tiền tài tiêu sài đến đời con cháu sợ cũng không hết, bây giờ lại để cho vợ mình than nghèo.
Vu Hân thật muốn hét lên với cô gái ngốc kia rằng: "Âu Minh Triết mà nghèo cái rắm!"
Nhung lời đến miệng vẫn phải nuốt xuống... Âu Minh Triết gia Vu Hân không quản nổi. Chỉ tội nghiệp cho Đàm Tiểu Ân, không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức với tính khí hỉ nộ vô thường của tên kia rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!