【 Đoạn ngắn một 】 “Mịch Nhi, em- – sao em lại cắn mặt anh!” Tiểu Bạch tám tuổi lau đi dấu răng trên mặt, giận giữ tố cáo.
“Anh còn dám nói em, không phải anh cũng cắn miệng của em sao…” Mịch Nhi bốn tuổi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói, đôi môi bé sưng đỏ, toàn là những dấu răng khiến cho người nào đó không thể chối cãi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của Tiểu Bạch hơi đỏ lên, cậu sờ lên môi mình, tròng mắt đen đảo qua vài vòng, nhíu mày than thở nói: “Vừa nãy anh chỉ là… Ôi, không có biện pháp nào, nếu anh đã cắn miệng của em, thì không thể không phụ trách với em, cho nên anh sẽ bồi thường bản thân anh cho em…”
【 Đoạn ngắn hai 】 “Ngu ngốc, chân cũng đã ngã như vậy rồi, mà vẫn còn chạy xa như thế…” Nhìn Mịch Nhi đáng thương như vậy, Tiểu Bạch đành thở dài, xoay người đưa lưng về phía cô bé, “Đến đây đi, anh cõng em về nhà.”
Mịch Nhi khó có khi ngoan ngoãn mà chèo lên lưng cậu, nhỏ giọng giải thích: ” Anh Tiểu Bạch, thật xin lỗi…”
Tiểu Bạch đưa lưng về phía cô bé, nhíu mày mắng:
“Ngu ngốc, sao em có thể ngốc như vậy! Em xem, chỉ cần anh không có ở bên cạnh em, thì em sẽ sảy ra mọi chuyện, em ngốc đến nỗi khiến anh không thể nào yên tâm được!”
” Uhm – -…” Mịch Nhi mím môi, dúi đầu vào bờ vai cậu.
Đi tới gần khu hội, Tiểu Bạch bỗng nhiên lớn tiếng ra lệnh: “Mịch Nhi, nghe này, dù sau này thế nào, cho dù sảy ra chuyện gì, em cũng không thể thoát khỏi tầm mắt anh! Anh sẽ bảo đảm sự an toàn cho em, vì vậy giao dịch nhé, em tuyệt đối không được biết mất ở trước mắt anh!”
【 Đoạn ngắn ba 】 “Mịch Nhi, nhắm mắt lại, không được nhúc nhích, anh không nói mở mắt thì em không được mở mắt nghe chưa! Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em, cho nên em phải ngoan ngoãn nghe lời…”
“Thứ gì mà thần bí như vậy? Được rồi được rồi, em sẽ nhắm mắt lại…”
Liên Tĩnh Bạch đã trở thành thiếu niên trưởng thành, bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện mồ hôi, cậu nhẹ nhàng lôi ra một chiếc hộm màu hồng, tìm kiếm lỗ tai của cô, thật cẩn thận đeo vào thứ gì đó lấp lánh.
“Thứ gì vậy!” Mịch Nhi sờ lên trên tai, nhất thời thét to, “Đây là cái gì! Khóa? Khuyên tai hình khóa? Cái chìa khóa đâu, mau đưa cho em cái chìa khóa!”
Liên Tĩnh Bạch né tránh sự cào cấu của Mịch Nhi, hài lòng nhìn bộ dạng cô, khóe miệng khẽ vểnh lên tuyên có chìa khóa! Em đã bị anh khóa lại, phải đeo nó cả đời, vĩnh viễn không thể tháo xuống!” án: “Không
【 Đoạn ngắn bốn 】 “Liên tiên sinh, búp bê thổi khí mà ngài đặt đã được đưa tới, xin ngài ra ngoài ký nhận.” Giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng hội nghị.
Ngoài cửa kính thủy tinh trong suốt, cô thiếu nữ mặc trang phục người chuyển phát nhanh nói: “Liên tiên sinh, mời đến ký nhận búp bê!”
Sắc mặt tổng giám đốc ngồi đó đen xì, Liên Tĩnh Bạch nghiến răng nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt vò nát tài liệu trong tay.
Mịch Nhi chết tiệt, xa cách năm năm, cuối cùng em cũng lộ diện!
Bây giờ, anh muốn em phải thực hiện nghĩa vụ cô dâu nuôi từ bé! Xem em còn dám chạy trốn đi đâu!
Lúc ban đầu, nghiệt duyên bắt đầu từ một năm nọ, bác sĩ thiên tài Mịch Nhi chỉ là Lolita, mà tổng giám đốc Liên Tĩnh Bạch vẫn còn là tiểu chinh thái có nick name là Tiểu Bạch, khiến già trẻ lớn bé đều yêu thích.
Thành phố K, ở nhà họ Triển, trong biệt thự sang trọng chiếm diện tích hơn một nghìn mét vuông.
Đập vào mắt là cả một đống đồ chơi trẻ em, từ quả bóng, đồ xếp hình, búp bê Baby, đến máy bay, xe tăng, thậm chí là cầu trượt, bàn đu dây. . . . . . Tất cả đồ chơi đều chất đầy cả phòng.
Bất kể từ phương diện nào mà nói, nơi này cũng sẽ là khu đồ chơi của trẻ em hai tuổi trở lên, là thiên đường của trẻ em dưới mười lăm tuổi, đủ để cho tất cả bọn chúng bị mê hoặc, phải thét lên và vui sướng quên cả trời đất.
Nhưng ngay trong căn phòng này, chỉ có duy nhất hai đứa bé là không thèm đếm xỉa đến tất cả đồ chơi, chúng vứt thành một đống trên mặt đất.
“Mịch Nhi, em mau nhả ra nhanh lên! Mau dừng lại nhanh lên!”
“Không, không đâu! Ưm ưm– hừ –”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!