Bên ngoài vườn hoa, một nhà ba người Mịch Nhi đang tranh chấp, mà ở trong căn phòng đồ chơi, Tiểu Bạch cũng đang chịu đựng một hồi tra hỏi cặn kẽ.
“Mẹ. . . . . .” Tiểu Bạch ở dưới tầm mắt đe dọa của Liên Hoa, không tự chủ rụt người lại, “Mẹ, con biết mình đánh nhau với Mịch Nhi là con sai, mẹ không cần nhìn con chằm chằm như vậy có được không –“
“Tiểu Bạch, mẹ vẫn còn muốn hỏi con, con thật sự nghiêm túc sao?” Ánh mắt Liên Hoa giống như đèn pha quét qua một lượt lên người con trai , cô nhìn trái nhìn phải đánh giá Tiểu Bạch đã có bộ dạng đẹp trai ngời ngời, vẫn không có cách nào xác định hỏi lại lần nữa, “Tiểu Bạch, những lời con vừa nói, là nhất thời nói nhảm, là đang nói đùa đúng không? Sẽ không bởi vì hôn Mịch Nhi, cho nên mới chịu phụ trách với con bé chứ? Con đã không còn là đứa trẻ rồi, nên hoàn toàn phải chịu trách nhiệm với từng lời nói, nếu như con không thể làm được, thì tuyệt đối không nên nói ra!”
Bây giờ Liên Hoa cảm thấy cực kì mâu thuẫn, lần đầu tiên dao động khi mình để mặc cho con trai tự do phát triển, để cho nó tự do lựa chọn, và tự mình nhận biết ý thức giáo dục.
Cô không tin mình đã hết lòng dạy dỗ con trai thiên tài trưởng thành sớm lại có thể làm ra những chuyện hứa hẹn như vậy, nhưng cô càng không thể có cách nào tiếp nhận được việc Tiểu Bạch tuỳ tiện nhận vợ tương lai như vậy! Hơn nữa đối tượng lại là Mịch Nhi mới bốn tuổi!
Trước không nói bối cảnh bí mật của Mich Nhi mang đến bao nhiêu phiền toái, cũng không nói đến việc cha mẹ Mịch Nhi cũng không thừa nhận Tiểu Bạch, vì bây giờ Liên Hoa lo lắng nhất một việc, Tiểu Bạch và Mịch Nhi đều là những đứa trẻ khờ khạo, hai người bọn chúng mới biết nhau có ba tháng mà thôi!
Rốt cuộc Tiểu Bạch có biết không, một khi đã nói ra những lời phụ trách đối với con gái, thì sẽ phải gánh vác trách nhiệm cả đời!
Trong nhà họ Triển cũng chưa bao giờ có người phụ lòng aicả, nếu như Tiểu Bạch cũng không đủ lòng đối mặt với chuyện tương lai, thì Liên Hoa đành bức ép coi trai coi đây là chuyện vui đùa, đem bi kịch bóp nát trong trứng nước!
“Mẹ!” Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nóng nảy phản bác, “Đương nhiên con không nói nhảm, càng không phải nói đùa! Mặc dù chuyện hôn Mịch Nhi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng con vẫn muốn phụ trách đối với em ấy, mà những lời này không chỉ là nói xuông. . . . . .”
“Đúng là mẹ không cho phép con lấy chuyện ngoài ý muốn mà đã quyết định cuộc sống của Mịch Nhi!” Liên Hoa nhíu chặt lông mày, “Mẹ nhớ rằng ban đầu đã từng dạy con không thể hành động theo cảm tình, càng không thể vu khống mà nói mạnh miệng, mẹ hỏi con, tại sao con lại muốn phụ trách đối với Mịch Nhi! Nếu như con không có lý do truyết phục, thì mẹ chắc chắn không đứng về phía con! Con nên biết, hiện tại dì Tố và chú Mục Thần không hề chấp nhận con, nếu mẹ cũng không đồng ý, thì cha con cũng không đồng ý, cho nên vài lời của con sẽ không có giá trị–“
“Con đương nhiên là vì, là vì. . . . . .” Lời nói của Tiểu Bạch mắc nghẹn trong họng, ấp úng hồi lâu, mới phun ra một câu, “Con…con thích Mịch Nhi. . . . . .”
Gương mặt đẹp trai trắng nõn của Tiểu Bạch hiện lên một tầng phấn hồng, cái cổ nhẵn nhụi tinh tế cũng nhuộm thêm màu sắc.
Câu nói đầu tiên vừa ra khỏi miệng, câu nói tiếp theo liền thuận miệng hơn, Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, rụt rè nhưng kiên quyết nói: “Mẹ, con rất thích Mịch Nhi, không giống như thích em gái, con đối với Mịch Nhi là loại thích khác! Thích đến nỗi. . . . . . Muốn ở chung một chỗ với em ấy–“
Tiểu Bạch nắm chặt quả đấm nhỏ, từ lúc cậu ba tuổi thì đã có quyền quyết định Bách Bảo, những năm gần đây, cậu đã tạo thành thói quen suy nghĩ tường tận trước khi quyết định những chuyện quan trọng. Nếu như không phải thật sự là thích Mịch Nhi, thì sao có thể bởi vì cái hôn ngoài ý muốn mà phải bồi tương lai của mình!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!