“Em nói mau, là ai trong nhà đã mật báo cho em, em còn biết cái gì! Nếu không nói thì anh sẽ xuất ra tuyệt chiêu!”
“A anh đừng làm vậy nhột lắm, ha ha ha –Tiểu Muội cứu mạng, mau cứu anh ha ha ha. . . . . .”
“Hì hì, anh hai vẫn còn sợ nhột, em cũng sẽ đến giúp anh cả, hình như chơi rất vui!”
“Tiểu Muội– em…em dám trợ giúp kẻ địch! Ha ha, anh tha mạng, em từ bỏ. . . . . .”
Tiểu Bạch ỷ vào chiều cao cùng sức lực nên chiếm ưu thế, đè ép Tiểu Hắc nói rõ là ai đã nói ra mọi chuyện, cho dù Tiểu Hắc có xuất ra tất cả bản lĩnh, lấy ra chiêu thức võ thuật mà đánh trả, nhưng em gái ngẫu nhiên nhúng tay quấy rối, khiến tình cảnh càng thêm náo loạn. . . . . .
“Các con không nên ồn ào nữa!” Liên Hoa đỡ trán, cô cũng biết, đứa hoạt bát nhất nhất náo loạn nhất trong nhà là Tiểu Hắc vừa xuất hiện, thì sẽ càng hỗn loạn!
“Bây giờ là giờ ăn tối, Tiểu Bạch Tiểu Hắc Tiểu Muội, tất cả đều đi tới dùng cơm cho mẹ, ai cũng không được náo loạn nữa! Còn chuyện gì thì để cơm nước xong rồi xử lý!” Cuối cùng, chỉ còn Triển Thiếu Khuynh nghiêm mặt ra lệnh một tiếng, thì mới thuần phục được ba đứa bé này.
Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh phải rất vất vả mới trấn an được bọn nhỏ rồi bắt chúng đi ăn cơm, sau khi ăn xong, hai người làm trọng tài xử lý đầu nguồi tranh cãi, bức ép Tiểu Hắc nói ra người đã nói ra tin tức trong nhà, thì tìm được món đồ chơi có gắn Camera ẩn, lúc này Tiểu Bạch mới không khiếu nại nữa. Sau đó kêu người bảo mẫu mang bọn chúng đi tắm, chờ ba tiểu quỷ này đi ngủ thì hai vợ chồng mới được yên tĩnh.
Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh lại bàn về chuyện đã xảy ra hôm nay, mà còn liên tục không nói nên lời, mỗi một việc đều là chuyện kinh hãi, cho dù vợ chồng bọn họ đã đứng trên thương trường, cũng cảm thấy không chân thực!
Liên Hoa tựa vào Triển Thiếu Khuynh, rồi nhận xét về quan hệ kì lạ của Tố Tâm và Mục Thần, rồi nói qua chuyện của Tiểu Bạch và Mịch Nhi, bỗng nhiên cô nhẹ nhàng thở dài nói: “Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, em biết ngay, nếu Tố Tâm đã là mẹ thì không thể còn vô tình vô nghĩa nữa rồi.”
Triển Thiểu Khuynh cũng không hiểu hỏi: “Lời này là sao? Anh lại cảm thấy Tố Tâm vẫn không thể nói lý như trước, em xem cô ta rất hung dữ với Tiểu Bạch đó!”
Liên Hoa lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Em hiểu ý nghĩa cái tên Mịch Nhi, không phải cô ấy đã lấy tên làm hi vọng sao, muốn để cô ấy tìm được thứ quý giá trong cuộc sống này? Mịch Nhi, tìm kiếm, đây rõ ràng là hai hòa âm giống nhau, Tố Tâm thật sự thương yêu Mịch Nhi, hi vọng Mịch Nhi có thể tìm được chân tình cả đời, mà không phải hiến thân vì khoa học như cô ấy, nên muốn kéo dài loại gen ưu tú mà cùng một người đàn ông xa lạ sinh con. . . . . .”
Nói tới chỗ này, Liên Hoa chợt lo lắng: “Ai nha, xem ra đường tình của Tiểu Bạch rất nhấp nhô đó! Kẻ địch lớn nhất của thằng bé không phải là Tố Tâm và Mục Thần, mà là Mịch Nhi lơ mơ! Nếu như Tiểu Bạch không có biện pháp khiến Mịch Nhi thích nó nhanh, thì ai cũng không cứu được nó. . . . . .”
“Em à, con cháu đều có phúc của con cháu, cho nên con anh cũng không thể kém đến mức phải cầu cứu. . . . . .” Triển Thiếu Khuynh lật người đè lên Liên Hoa, “Ngược lại, bây giờ anh cần em cứu em, cứu anh dập tan dục vọng–”
Bóng đêm bao phủ, trong phòng cảnh xuân thắm thiết, cũng kéo ra màn che tương lai.
Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Triển lại có thêm hai vị khách đặc biệt, là Tố Tâm và Mịch Nhi. Vì gần đây Mục Thần muốn cùng con gái bồi dưỡng tình cảm, nên cũng ít khi trở lại nước Mĩ, mà quyết định ở lại thành phố K, và trở thành vị khách thứ ba gần như tới thăm nhà họ triển Triển mỗi ngày.
Ở nhờ nhà họ Triển, Tố Tâm chủ động đảm nhận việc dạy học cho bốn đứa trẻ học tập, nhóm tiểu quỷ này đều thông minh như tiểu thiên tài, khiến cô cảm thấy rất hứng thú, đã dùng tất cả khóa trình do mình học được mà rèn luyện tư chất cho bọn chúng. Nhưng trừ giờ dạy học ở ngoài, cô cũng gần như sống ở trong phòng thí nghiệm của mình, đóng kín cửa không ra, trước sau vẫn duy trì vẻ lạnh lẽo và thần bí.
Mịch Nhi thì sống như ba tháng trước, cùng bọn trẻ ở nhà họ Triển hòa hợp chơi đùa, không buồn không lo với cuộc sống vui vẻ.
Lần này, tâm tình của cô bé càng thấy hào hứng thỏa mãn, mẹ ở chung với cô bé, tâm nguyện lớn nhất cũng đã được thực hiện! Tiểu Bạch đã thiết kế hình tượng hoạt hình cho cô bé — tên là Tiểu Mật Thỏ, đã bắt đầu xuất hiện trong Bách Bảo, Mịch Nhi vừa được ở cùng thần tượng trong Bách Bảo, vừa được chiếm đoạt Bách Tiểu Muội người thật, còn có gì tốt hơn!
Nhưng nếu nói đến chuyện khiến Mịch Nhi bất mãn, có lẽ là. . . . . .
Chính là anh Tiểu Bạch thường xuyên kỳ lạ chạy tới, làm một chút chuyện không giải thích được khiến cô bé mất hứng!
Thời tiết nắng ráo, khi cô bé đang lôi kéo bàn tay của Tiểu Muội và Tiểu Hắc ở trong hoa viên bắt bướm bướm và chuồn chuồn, thì Tiểu Bạch chợt đi tới.
“Tiểu Muội, Mịch Nhi, các em đừng chạy dưới ánh nắng, mà lại dưới bóng cây chơi đi.” Hai tay Tiểu Bạch cầm hai cốc nước trái cây, kêu bọn chúng lại đây, “Các em tới uống chút nước đi, cẩn thận mùa hè rất nóng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!