Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Sáng hôm sau Bạch Vi vẫn theo thói quen thức dậy để đi học. Nhưng khi cô theo thói quen quay sang bên cạnh rồi mới ngồi dậy, thì lại hơi bất ngờ, Lãnh Tư Hàn vẫn còn ngủ rất say. Lẽ ra giờ này hắn phải dậy, chuẩn bị tới công ty rồi chứ?

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Bạch Vi tiến lại giường định gọi Lãnh Tư Hàn, nhưng cô chợt nhận ra có điều gì đó bất thường trên người hắn.

Gương mặt hắn lấm tấm vài giọt mồ hôi, hơi ửng lên, đôi chân mày sắc nét hơi cau lại. Mái tóc ánh nâu kia để thả rũ xuống vài sợi che đi đôi mi dài đang nhắm chặt lại, cơ thể hình như cảm thấy rất nóng. Bạch Vi tiến lại gần, đặt tay lên trên trán hắn kiểm tra nhiệt độ, đúng là Lãnh Tư Hàn đã bị sốt rồi.

Bạch Vi nghĩ thầm có lẽ do hôm qua hắn để bị dính mưa, buổi tối về nhà còn hay tắm nước lạnh nên giờ mới bị cảm đây. Chiều hôm qua cô nói với hắn có sai đâu, cứ như vậy kiểu gì cũng ốm mà.

Bạch Vi đành thở dài một hơi, nhưng vẫn xuống bếp nấu cho hắn một bát cháo thịt băm đơn giản, rồi lại tiến ra phía tủ thốc, lấy que thử nhiệt độ và vỉ thốc sốt cầm lên phòng. Có mấy người giúp việc bảo để họ nấu giúp nhưng bị cô từ chối.

" Chú ấy bình thường đã khó ăn khó chiều, những lúc như vậy mọi người đừng nên tranh việc với tôi làm gì, kẻo không đúng ý lại ăn vạ vào thân đấy ạ."

Mấy người giúp việc trong nhà thấy cô tự mình làm hết như vậy, cũng có phần ngại nhưng bọn họ dường như vẫn thấy sợ Lãnh Tư Hàn nổi khùng hơn. Từ khi có cô chủ nhỏ này ở trong nhà, dường như cái tính khùng điên thất thường kia từ Lãnh Tư Hàn, cũng không còn xuất hiện nữa.

Lãnh Tư Hàn bây giờ mới từ từ tỉnh dậy. Hắn mệt mỏi ngồi khiếvào thành giường như vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Mà đúng là như vậy. Lãnh Tư Hàn vừa mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ Tiểu Bạch Thỏ của hắn đang bị rất nhiều tên đàn ông vây quanh, tuyệt vọng kêu cứu. Hắn còn mơ thấy hình ảnh " cô thỏ trắng nhỏ" kia quay lưng kéo vali đi, rời khỏi ngôi nhà này nữa.

Đối với Lãnh Tư Hàn thì đó chính là một cơn ác mộng. Tiểu Bạch Thỏ là do hắn một tay nuôi lớn, một tay chăm sóc, là người con gái mà hắn muốn bảo vệ, ở bên lúc này. Chỉ có ở bên cạnh cô, hắn mới cảm thấy được bình yên.

Lãnh Tư Hàn cả người cảm thấy rất nóng, đầu óc thì có chút quay cuồng. Hắn khó khăn đứng dậy nhà tắm đánh răng. Cởi bỏ chiếc áo khoác ngủ tắm qua một chút cho sạch mồ hôi, thì đúng lúc này Bạch Vi cũng bưng cháo và thuốc lên.

Bạch Vi vừa bước vào phòng thì thấy trên giường trống trơn, trong nhà tắm còn có tiếng nước chảy, liền vội vàng đứng ngoài gõ cửa.

" Lãnh Tư Hàn, chú đang tắm đấy à?"



Đáp lại cô vẫn chỉ có tiếng nước của vòi sen đang chảy.

" Này, chú đừng có tắm lâu quá đấy. Đang sốt mà còn đi tắm làm gì vậy chứ?"

Sau khi làu bàu nhắc nhở ông chú kia xong, Bạch Vi vẫn còn lo lắng nên ngồi lì ở trên giường đợi. Tiện tay gọi điện thoại cho lớp trưởng xin nghỉ hôm nay. Dù cũng không muốn bỏ lỡ bất kì buổi học nào ở trường, nhưng cô cũng đâu thể bỏ mặc Lãnh Tư Hàn đang bệnh ở nhà một mình được.

Sau vài phút thì tiếng nước chảy cũng đã ngừng lại, Lãnh Tư Hàn cuốn chiếc khăn tắm ngang hông, mái tóc nâu rũ xuống mắt vào cơ bụng săn chắc kia vẫn còn lấm tấm và giọt nước bước ra. Bạch Vi nhìn thấy cảnh này thì mặt ngơ ra, đầu nghĩ thầm: " đúng là tiên cảnh mà." Ơ nhưng mà, Lãnh Tư Hàn đang sốt, lại còn đi tắm rửa gội đầu? Người này không biết lo cho sức khỏe chả mình là gì à?

" Chú có bị điên không vậy? Đang bệnh mà lại ăn mặc thế kia? Tắm xong cũng không biết đường tự lau khô người à?"

" Cảm thấy nóng, không cần thiết."- Lãnh Tư Hàn đáp lại cô rất thản nhiên, nhưng gương mặt ửng đỏ vì sốt kia của hắn thì lại hoàn toàn phải lại.

Bạch Vi dứt khoát đứng dậy, đi vào trong nhà tắm lấy chiếc khăn tắm khô của mình đi ra đưa cho Lãnh Tư Hàn lúc này đã ngồi ở chiếc ghế gỗ cạnh giường.

" Chú mau lau khô đi, không lại ốm thêm ra đấy."

Lãnh Tư Hàn cầm lấy chiếc khăn, nhìn ngắm Tiểu Bạch Thỏ đang lo lắng cho mình trước mắt, tự nhiên lại cảm thấy cơn ác mộng ban nãy dường như chưa từng tồn tại.

Người phụ nữ của hắn vẫn ở ngay trước mắt, vân chăn sóc, lo lắng cho hắn. Tự nhiên Lãnh Tư Hàn lại cảm thấy một sự ấm áp kì lạ từ trong tim. Đã từ lâu rồi chưa có người con gái nào lại lo lắng cho hắn tới vậy.

" Hôm nay em không tới trường sao?"

" Hôm nay tôi xin nghỉ rồi."

Lãnh Tư Hàn nghe vậy thì có chút bất ngờ. Bình thường Bạch Vi là một cô gái rất ham học, kể cả đang ốm mà đi học được, cô cũng sẽ cứng đầu đòi đi. Đối với Bạch Vi, kiến thức và các kĩ năng chính là một tài sản rất quý giá với cô. Thế mà cô lại có thể nghỉ cả một ngày, chỉ vì lo lắng cho hắn bị sốt sao?

" Tại sao? Tôi tự lo được mà, em cứ đi học đi."

" Tôi đâu có lo cho chú đâu. Tôi chỉ lo người bệnh ở nhà một mình lại không biết tự chăm sóc bản thân thôi."

Lãnh Tư Hàn lau khô người xong, đưa chiếc khăn tắm cho Bạch Vi gấp gọn vào để lên kệ giường, sau đó bình tĩnh ngôi tựa vào cạnh giường.

" Vậy là lo cho tôi rồi còn gì."

Bạch Vi quay sang lấy chiếc kẹp nhiệt độ đưa cho hắn, vờ như không nghe thấy gì.



" Chú ngậm cái này vào dưới lưỡi, 5 phút nữa đưa tôi coi, sau đó thì ăn hết bát cháo kia đi nha."

Nói xong Bạch Vi định đứng dậy thì bị Lãnh Tư Hàn nắm lấy cổ tay, gương mặt ửng hồng ngoan ngoãn ngậm cặp nhiệt đô trong miệng, còn bày ra cái vẻ mặt con nít.

" Em định đi đâu?"

" Tôi sang phòng thư viện lấy sách về đọc. Chẳng lẽ chú bắt tôi ngồi không ở đây ngắm chú hả?"

Nghe vậy, Lãnh Tư Hàn mới chịu bỏ tay cô ra. Khoảng vài phút sau thì Bạch Vi cũng quay lại, trên tay còn cầm hai quyển sách khá dày.

" Chú đưa nhiệt kế đây để tôi xem."

Lãnh Tư Hàn đưa cho cô chiếc nhiệt kế, tranh thủ còn nhìn ngắm cô một lúc.

" 39,3 độ? Vậy mà chú còn dám đi tắm sao?"

Bạch Vi liền chuyển thái độ từ kinh ngạc, quay sang cau có với Lãnh Tư Hàn. Cô thật chẳng thể hiểu nổi cái người đàn ông này mà. Bình thường bữa sáng cô mà không nhắc thì cũng toàn bỏ, thuốc lá hút vô độ, bị bệnh thì nhất quyết không chịu cho ai chăm sóc, giờ đến bị cảm cũng không tự lo cho mình được là sao?

" Chú mau ăn hết bát cháo này cho ấm, sau đó uống thuốc ngay cho tôi."

" Em đút cho tôi đi thì tôi ăn."

" Hả?"

" Bát chào này là do em nấu đúng chứ? Vậy em đút cho tôi đi."

" Chú tự ăn được mà, còn bày trò gì vậy?"

" Tôi muôn được em đút cơ."

Bạch Vi nhìn người đàn ông to lớn đã ngoài 30 tuổi kia, chương mặt điển trai hơi ửng hồng còn bày ra cá vẻ làm nũng trông y như một con cún con kia, ai lại nghĩ hắn ta chính là đại tổng tài Lãnh Tư Hàn không?

Hết cách, Bạch Vi đành ngồi xuống cạnh giường, dút cho ông chú Tư Hàn kia từng muỗng cháo một. Lãnh Tư Hàn thấy cô vì quan tâm hắn mà chiều chuộng, cũng cảm thấy có chút đắc thắng, cứ nhìn ngắm cô rồi tự cười một mình.



Sau khi ăn hết bát cháo, Bạch Vi lấy một viên thuốc hạ sốt và cốc nước ấm đưa cho hắn, ý bảo hắn uống thốc đi.

" Em giúp tôi uống thuốc đi."

" Lại cái gì nữa?"

" Em lại đây đi."

Bạch Vi dù vẫn không hiểu lắm nhưng vẫn lại gần theo hướng kéo tay của Lãnh Tư Hàn.

Hắn cầm lấy viên thuốc từ tay cô, nhanh tay cấu nhẹ vào eo nhỉ, khiến Bạch Vi không tự chủ mà kêu lên một tiếng “A!”. Lãnh Tư Hàn nhắm cơ hội đặt viên thuốc hạ sốt vào trong miệng cô, một tay kéo lấy eo cô, kéo lên người mình, sau đó ghé sát vào gương mặt nhỏ nhắn kia, giọng nói tà mị.

" Ngoan, giúp tôi."

Tiểu Bạch Thỏ lúc này mới nhận ra ý đồ xấu xa của Lãnh Tư Hàn, nhưng bây giờ muốn rút cũng đâu có kịp nữa. Hắn đã nhanh chóng chiếm trọng lấy đôi môi hồng hào, mềm mại của cô. Bạch Vi lúc này cảm nhận được rõ từng thớ thịt săn chắc trên cơ thể nam tính kia, hơi nóng trên người Lãnh Tư Hàn như được truyền sang cô, khiến Bạch Vi cũng cảm thấy một cơn nóng rõ rệt.

Lãnh Tư Hàn nhanh chóng đưa lưỡi vào đẩy lại viên thuốc kia vào trong miệng mình, sau đó thì cứ vậy tận hưởng sự mềm mại trên bơ môi thiếu nữa kia một lúc, tới khi Bạch Vi cản thấy khó thở, mới chịu buông cô ra.

Hắn lấy cốc nước bên cạnh bàn uống một hơi rồi nuốt cái ực viên thuốc kia, còn lấy mu bàn tay chấm nhẹ lên miệng, đôi mắt tà đạo nhìn cô gái đang đỏ mặt lên, cau có bị mình giữ chặt trên người. Rõ ràng là gương mặt của một con sói già nhìn con mồi nhỏ mà.

" Thuốc có đắng không?"- Bạch Vi sau khi bình tĩnh lại, mới có chút lo lắng nhìn hắn mà hỏi han.

" Không đâu, thuốc này…rất ngọt."
Nhấn Mở Bình Luận