- Chắc em phải có gì đặc biệt lắm...
- Anh muốn biết... tại sao không...?
Nhan Từ Khuynh gật đầu.
- Cả Dương gia có mình tôi... là thế hệ cháu... Với lại từ ông nội đến bố tôi... đều là gia trưởng... nên suy ra tôi... là người duy nhất... thừa kế Dương gia... Mà cả họ... có mình tôi là nữ... nên mọi ưu ải... đều dành cho tôi cả...
Anh không nghĩ cô lại là người có quyền lực lớn đến thế. Từ khi quan tâm, để ý cô nhiều hơn, không biết bao nhiêu lần cô đưa anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh thật sự không ngờ đến cô lại là một con người hoàn hảo đến như thế. Một cô gái xinh đẹp, thông minh, đa tài, lại dịu dàng, lương thiện, quan tâm đến mọi người, không chỉ vậy lại là người nắm quyền lực lớn nhất của cả một gia tộc. Trên thế giới liệu có người thứ hai như vậy?
Chợt Nhan Từ Khuynh thấy đôi mắt cô có chút mệt mỏi. Từ lúc biết chăm sóc cô, anh hay để ý thì thấy, mỗi lần cô ốm hay mệt mỏi đều biểu lộ hết qua đôi mắt của cô.
- Em muốn ngủ một chút không?
Dương Họa Y im lặng lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu. Nhan Từ Khuynh nhích người lại gần cô rồi ôm cô vào lòng. Ban đầu cô có chút khó chịu, nhưng anh ôm như vậy thì cũng đỡ hơn là tựa vào cửa ô tô để ngủ. Dần dần cô chìm vào giấc ngủ.
Trời tối.
Dương Họa Y từ từ tỉnh dậy. Cô đã nằm ở trong phòng từ bao giờ. Trong người cô cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Nhưng cô không có tính xuống tầng ăn uống gì. Cô ngồi dậy co chân ôm lấy gối. Dưới tầng vẫn vọng lên tiếng ồn ào làm việc của người hầu. Cô nghĩ lại về cuộc sống hiện tại...
Không biết anh bắt đầu quan tâm cô từ khi nào. Nhưng đối với cô thì sự quan tâm ấy có chút không quen. Tự bao giờ anh lại biết quan tâm cô đến thế? Chăm sóc cô cẩn thận đến thế? Biết thói quen, sở thích của cô rõ đến thế? Chiều chuộng cô đến thế? Làm nhiều điều vì cô đến thế? Hay tất cả chỉ là đang diễn thôi? Hay cô là người đang chìm vào cơn mơ mà chưa tỉnh lại?
Dương Họa Y cứ ngồi lặng im như vậy rất lâu. Đột nhiên cửa phòng mở ra. Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng đi vào. Anh vẫn cứ nghĩ cô đang ngủ nên không bật đèn lên. Nhưng anh không biết có một đôi mắt đang theo dõi anh từng tí một. Do cô nhỏ, lại ngồi góc khuất nên anh vẫn chưa biết cô đã dậy.
- Anh làm gì đấy?
Nhan Từ Khuynh giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói phát ra ở phía đầu giường. Anh mở đèn lên thì thấy cô đang ngồi có người ở đó.
- Em... em dậy rồi à?
Cô gật đầu.
- Em thấy đói không? Anh mang chút đồ ăn lên cho em nhé?
- Không cần! Lát tôi tự xuống ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!