- Nhưng có nhất thiết phải kĩ đến vậy không?
- Có.
- Vậy thì nghe em hết vậy...
Ra đến cửa, Dương Họa Y chợt nhớ ra điều gì đó.
- Ngươi có biết thư phòng ở đâu không?
- Ờm... Ta chưa đến đó bao giờ.
Cô thật sự cạn lời rồi. Nghĩ một chút. Cuối cùng cô đành gọi lớn:
- Tiểu Nguyệt!
Tiểu Nguyệt đang đùa nghịch ở rặng hoa nghe thấy cô gọi liền nhanh chóng chạy tới.
- Tiểu thư gọi em chuyện gì ạ?
- Em có biết thư phòng của vương gia ở đâu không?
- Dạ có ạ!
- Vậy em có thể dẫn ta tới đó được không?
- Dạ được ạ! Tiểu thư đi lối này ạ!
Dương Họa Y thầm nghĩ, cũng may cô bé này ngây thơ nên không nhận ra chút sơ hở của cô. Rõ ràng vương gia cũng đi cùng vậy tại sao lại cần cô bé này dẫn đi chứ? Cô thầm nhủ từ sau cô sẽ cẩn trọng mọi việc này thật nhiều hơn nữa...
Đến thư phòng, Dương Hoa Y đưa mắt nhìn một lượt. Ở đây rất rộng và có rất nhiều sổ sách. Xem ra để thích ứng với công việc ở đây trong một thời gian ngắn là hơi khó. Cô lại gần chiếc bàn đang chất đầy những nghiên mực, bút lông, sổ sách... rồi ngồi xuống.
- Mau đem hết những việc vương gia chưa giải quyết xong lại đây cho ta! - Dương Họa Y vẫy tay ra lệnh cho tên người hầu đang ngạc nhiên nhìn cô ngồi vào chỗ đó.
- Dạ...
Hắn ôm ra cho cô một đống sổ lẫn giấy tờ đặt lên bàn. Ánh mắt của Dương Họa Y có chút dao động. Sao nhiều thể? Không lẽ tên vương gia này trước khi đi không giải quyết hết việc của mình sao? Cô khẽ thở dài rồi lấy một quyển sổ trên cùng xuống xem...
Nhan Từ Khuynh đứng cạnh quan sát cô từng chút một. Trông cô lúc này thật không khác gì vị tổng tài đầy quyền thế ở thời hiện đại. Khí chất toát ra từ người cô cao ngút trời.
Anh tò mò nhìn vào cuốn sổ cô đang cầm trên tay. Nhưng anh chợt nhận ra... anh không biết chữ cổ...
- Họa... À, Nghi, nàng... có hiểu...
- Có. Sao?
- Ta...
- Không mướn ngươi đụng vào!
- Ở này...
- Ngồi yên một chỗ đi!
Thấy cô tự dưng lạnh lùng một cách lạ thường nên anh có chút sợ. Không còn cách nào khác, Nhan Từ Khuynh đành lặng lẽ kéo một chiếc ghế khác lại ngồi cạnh cô rồi đuổi tất cả
người hầu ra ngoài.
Anh quan sát từng hành động của cô. Dương Hoa Y hết nhíu mày thở dài rồi lại cầm bút viết gì đó vào trong.
Một tiếng trôi qua...
Hai tiếng trôi qua...
Đống sổ dần vơi đi.
Trời cũng sắp tối rồi.
- Ờm... Nghi... nàng không định nghỉ sao? - Nhan Từ Khuynh khẽ lên tiếng.
- Xong thì nghi! - Dương Họa Y vẫn lạnh lùng đáp lại.
Sợ cô đói, Nhan Từ Khuynh liền đứng dậy đi xuống nhà bếp sai người hầu nấu cho cô ít chảo với làm ít điểm tâm nhẹ. Anh biết sức khỏe cô chưa được tốt lắm nên chắc chắn cô không