- Họa Y này...
Nhan Từ Khuynh đặt nhẹ tay lên vai cô rồi cúi xuống ngang tầm với cô.
- Có chuyện gì thế?
- Em... Em có giận anh, hay ghét anh, hay hận anh không?
Dương Hoa Y hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này của anh. Đang yên đang lành thì giận với ghét làm gì nhỉ?
- Giận anh gì mới được cơ chứ?
- Thì... giận anh vì... những gì anh đối xử với em trước kia...
Ra thế. Nếu là chuyện trước kia thì cô có hận thật. Hận đến mức chỉ muốn chết đi cho thanh thản thôi. Không hận thì cô đi tự tử làm gì?
- Lúc đó thì... có một chút... Nhưng bây giờ thì... không còn nữa...
- Em dễ dàng bỏ qua và tha thứ cho anh như vậy sao?
- Không bỏ qua cho anh thì em làm gì được nữa? Không lẽ hận anh suốt đời? Hay tìm cách báo thù anh?
- Nếu như vậy có lẽ anh sẽ đỡ áy náy hơn...
Khi nghe cô nói không hận mình, Nhan Từ Khuynh càng thấy day dứt hơn. Thà cô cứ ghét anh cũng được, hành hạ ngược lại anh cũng được. Như vậy anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đằng này cô lại có thể dễ dàng tha thứ cho anh, cho những hành động tệ bạc như vậy...
(DX
- Anh đừng áy náy làm gì nữa. Em cũng không muốn bản thân trở nên xấu xa hơn. Hận anh hay trả thù anh thì em được gì chứ? Với lại tính em cũng không thích tính toán gì cả. Chỉ cần anh biết sai và sửa là được.
- Em có thấy mình lương thiện quá không?
- Em chỉ như vậy với người thân và bạn bè thôi. Còn bất kỳ ai đắc tội với đại tiểu thư của Dương gia đều phải trả giá.
- Nhưng mà...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!