Cả hai nắm tay nhau bước xuống sảnh khách sạn gặp lễ tân trả phòng. Ở trong còn tươi cười bước ra nụ cười trên môi vụt tắt. Da mặt chuyển xanh ấp úng.
"B...ba....mẹ"
"Chị...chị hai"
Ai mà ngờ ba mẹ cô và cả chị của anh cùng đứng trước khách sạn. Họ nhìn cả hai bằng ánh mắt viên đạn bạc.
"Hai đứa, hay lắm ha"
Hai người nhìn nhau cau có: "Thôi xong"
Tránh bị người khác bàn ra tán vào tất cả hẹn nhau đến căn phòng dành riêng cho khách VIP của nhà hàng Cao Sang.
Mẹ cô đập tay vào bàn, liếc nhìn Lăng Thần gằn giọng: " Nói, cậu làm gì con gái tôi rồi"
Uất Nõan che miệng cười nhếch: "Trai đơn gái chiết ở khách sạn một mình hỏi làm gì. Chẳng lẽ đi ăn cơm"
Mẹ cô cảm thấy tức nhưng chẳng nói được, than thở: "Con với cái"
Uất Noãn sắc thái trang nghiêm, nhẹ nhàng cầm lấy tách trà nhâm nhi, lên tiếng.
"Thôi, Vũ Gia không phải là loại ăn xong chùi mép bỏ đi. Nếu đã lỡ như thế thì tôi chấp nhận cuộc hôn nhân này"
Chị liếc nhìn ông bà Tô: "Không biết bên thông gia có đồng ý không?"
Ông Tô nhìn An Lạc cuối đầu thở dài: "Chẳng lẽ không đồng ý, hai đứa cũng đã ăn cơm rồi"
"Vậy, hai tụi con có thể kết hôn"
Mọi chuyện đến quá bất ngờ An Lạc và Lăng Thần không thể tin nổi, đi khách sạn trú mưa lại khiến hai gia đình chấp nhận nhanh như vậy.
Cả hai mỉm cười hạnh phúc nhảy cẫng lên vì vui sướng. Đâu ai biết mọi chuyện đều dưới sự sắp xếp của vợ chồng Tú Vy.
Trước nhà hàng, hai người họ ở trong chiếc ô tô mui trần, nhìn thấy cặp đôi mình làm mai đã đến bến bờ hạnh phúc, mỉm cười nhìn nhau.
Hắn nói: "Công nhận vợ cao siêu thật , kế hoạch bần tiện như thế cũng nghĩ ra"
Cô đang vui bị hắn làm biến sắc, trầm giọng:"Muốn ngủ sofa không?"
Hắn xoa dịu cô bằng nụ hôn trên tay, liếm nhẹ, ánh mắt cáo già : "Chồng không muốn nằm sofa, chồng chỉ muốn nằm trên giường em thôi"
Cô đỏ mặt, rụt tay, nhếch môi: "Lưu manh"
Hắn dựa vào vai, ngón tay hư đốn chọc nhẹ phần nhô cao, giữa người cô thích thú: "Lưu manh mới cưới nổi em chứ"
Giữa chốn đồng người họ vô tình làm tâm điểm chú ý, ai nhìn vào cũng lắc đầu: "Giới trẻ bây giờ mạnh động quá"
Được hai gia đình chấp thuận và cũng đã chọn được ngày cưới. Cả hai tranh thủ việc còn mỗi toanh, đi chọn nhẫn cưới.
Đến trung tâm thương mại dừng chân tại cửa hàng đá quý. Chiếc nhẫn nào cũng sáng lấp lánh rất khó để chọn lựa.
An Lạc áp mặt vào tấm gương, nhìn chiếc nhẫn được đính nhiều hạt kim cương nhỏ li ti, còn phát sáng trong bóng tối trầm trồ:"Chiếc nhẫn này đẹp nè"
Lăng Thần cũng cuối xuống áp mặt kề An Lạc gật nhẹ: "Em cũng biết chọn ghê, đẹp thật đấy"
"Anh đi vệ sinh một lát"
Lăng Thần xin phép rời đi, vô tình chạm nhẹ vào vai của người đi đối diện. Anh đang mắc chỉ cuối đầu xin lỗi chạy vội vào nhà vệ sinh.
Người va vào anh cởi mũ áo trùm đầu ra, một cô thiếu nữ yêu kiều, nghiêng mặt. nhìn bóng lưng dần biến mất của anh, cười nhẹ.
"Anh cũng rất chi và này nọ, mọi hi sinh của tôi chỉ mang đến hạnh phúc cho người khác thôi sao? Không, anh mãi mãi chỉ được là của tôi mà thôi"
Bọn người Tiểu Anh bị đánh tơi bời, bỏ chạy thục mạng dừng chân tại bờ hồ, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển.
"Đại Ca chơi ác, đãi tụi em món chổi chà"
Cậu ngồi trên chiếc ghế đá, chân gác ngang, bật lửa làm điếu thuốc, khẩy nhẹ tàn thuốc rơi xuống, cười nhếch.
"Đấy, chị dâu của bọn mày đấy, nhận nữa đi. Hung dữ như cọp"
Một tên đàn em thân cận Lê Minh, ngồi xuống bên cạnh cậu, đầu gật gật.
"Dữ thì có dữ, nhưng em công nhận, nhân viên trong đó mượt thật. Còn hơn cả siêu mẫu, nhìn là muốn húp"
"Thách mày nắm được tay, nói chi là húp"
"Mà đại ca, em một điều thắc mắc, người ta làm giang hồ thường mở quán bar. Còn chị dâu, à không bà chằng, lại mở cửa hàng ăn nhanh".
Nghe câu hỏi vô duyên của y, cậu tán một phát ngay mặt: "Vớ vẩn, mày tưởng tao là chồng cô ta à, mà mày học thói tò mò chuyện người khác lúc nào vậy?"
Y gãi đầu xịu mặt: "Thì em tò mò từ lúc sinh ra mà, chỉ do đại ca lúc nào cũng lo cho Lão Đại Trường Niên, rồi Nhị đại Hoắc Cẩm. Chả để ý đến đàn em của mình tí nào"
Lời nói nghe sao mà đáng thương, bờ môi bĩu dài của y chỉ khiến cậu thấy mắc cười, xoa đầu ôm y vào lòng.
"Biết rồi, từ nay anh quan tâm mày nhiều hơn, được chưa"
"Phụt...hihi"
Nhìn tình cảnh này, làm y tưởng tượng ra thứ gì đó, hai má đỏ ửng, cười khúc khích.
Tiểu Anh nhíu mày, hỏi : "Mày cười cái gì?"
"Đại ca không thấy, hai đứa mình giống như cp đam mĩ trong ngôn tình không, xấu hổ chết đi được"
Cậu bị đơ mất mười giây đẩy ngược y ngã xuống ghế, hai má đỏ đỏ, mắng: "Cút mẹ mày đi, tao trai thẳng"
Y xoa tay lồm ngồm ngồi dậy: "Nhưng em là trai cong"
"..."