Lăng Vũ đưa Trường Niên về đến nhà, thấy hắn có vẻ hơi mệt nên Lăng Vũ dìu hắn vào nhà. Lạc Lạc từ trong nhà thấy Trường Niên không được khỏe nên hốt hoảng chạy ra.
- Anh Trường Niên anh bị sao vậy_Cô lo lắng.
- Anh không sao chắc tại bệnh cũ tái phát ấy mà._Giọng nói yếu ớt.
- Lăng Vũ anh giúp tôi đưa Trường Niên ngồi xuống ghế nhé, tôi đi lấy thuốc._Cô vội vã chạy đi lấy thuốc. Lăng Vũ đỡ hắn ngồi xuống ghế.
- Từ từ thôi, cậu thật may mắn khi có một người vợ xinh đẹp và hiền thục như Lạc Lạc._Lăng Vũ nói.
- Cậu mà có ý định gì với vợ của tôi, thì biết tay tôi._Trường Niên đe dọa.
- Nhìn mặt tôi giống kiểu người cướp vợ bạn lắm à_Lăng Vũ vừa nói xong thì Lạc Lạc cũng đi ra.
- Hai anh nói chuyện gì mà căng thẳng vậy, Trường Niên anh uống thuốc đi nước nè_Cô đưa thuốc cho hắn uống xong hắn cũng đã thấy khỏe hơn.
- Hai anh ngồi đây nói chuyện nhé, em vào nấu ăn đây?_Cô đi vào nhà bếp và hai người cũng nói chuyện tiếp tục.
- Phù..cũng may mà Lăng Vũ nói với mình là anh ta thấy mệt nên về sớm, nếu không bây giờ mình đang ở trong quán bar rồi, cũng may mà mình về kịp lúc và nhanh trí đặt đồ ăn tại nhà hàng bây giờ chỉ cần dọn ra là xong thôi._Cô vội vã dọn thức ăn đã đặt sẵn ra đĩa rồi dọn ra bàn, xong xuôi cô đi ra phòng khách gọi hai người vào.
- Em đã nấu xong rồi, hai anh vào ăn nhé
Giọng nói dịu dàng, hai người cùng đi vào và ngồi xuống ghế.
- Wow trông thật hấp dẫn, vợ cậu đúng là đảm đang thật đấy, bây giờ mà kiếm được một người vợ như Lạc Lạc thật sự rất khó tôi thấy ganh tị với cậu rồi nha._Lăng Vũ khen ngợi.
- Cậu nói vậy là có ý gì. ( liếc nhìn)
- Thôi mời hai anh thưởng thức, mong món ăn tôi nấu sẽ hợp khẩu vị của anh Lăng vũ._Cười nhẹ.
- Được rồi vậy tôi không khách sáo nữa_Lăng Vũ ăn một miếng thì dừng lại.
- Anh sao vậy, món ăn không ngon hay sao?_Cô hỏi.
- Wow...công nhận cô nấu ăn ngon thật đấy, nhưng mà mùi vị này hơi quen quen thì phải, hình như tôi đã ăn ở đâu thì phải...à tôi nhớ ra rồi tôi đã ăn trong nhà hàng...tôi không ngờ cô..._Nhìn cô nghiêm nghị nói.
- Anh...anh không ngờ gì " chẳng lẽ anh ta đã nhận ra mình mua thức ăn ở nhà hàng rồi, đáng lẽ mình không nên mời anh ta ở lại ăn cơm" _Cô lo lắng.
- Tôi không ngờ....