"Tại sao không thể là tôi?"
Cô đỏ mặt không nói lên lời. Tửu lượng của cô không tốt, trước kia mỗi lần tâm trạng muốn uống rượu nhưng chỉ hai hoặc ba ly đã không giữ được lý trí, hôm nay buồn bực không lý do mà đi uống nhiều rượu như vậy, uống xong không an phận trở về khách sạn còn nhảy nhót như thanh niên mới lớn. Không biết Cố Dương Mịch có thấy cô lúc đó hay không? Quả là mất mặt.
Nhưng cô vẫn còn nhớ chút sự việc mang máng. Bản thân bị lôi cuốn theo nhạc mà lắc lư khiêu gợi, chỉ nhớ đã nhảy đôi với một anh chàng thanh niên trẻ tuổi. Bộ dạng nhìn là biết thiếu gia con nhà tài phiệt nào đó chỉ biết đem tiền đi đốt vào mấy nơi vô bổ, đều chơi những trò tiêu khiển phá phách. Lọt vào mắt cô thì có tài cán đến đâu cũng trở thành tên hư hỏng. Mái tóc đỏ dài có phần bồng bềnh mềm mại được cột gọn phía sau, tai mỗi bên ít nhất cũng phải có vài chiếc khuyên phá cách, ngũ quan rất ấn tượng. Đẹp! Phải nói là rất đẹp!
Con người ăn chơi sa đọa như vậy cô có thể đưa tay lên trời khẳng định rằng không hề quen biết với anh ta. Có điều khi nhảy cùng anh ta, trong vòng tay anh ta, áp mặt vào bờ ngực rắn chắc ấy, hơi thở ấy, ánh mắt ấy... Tại sao đều quen thuộc đến vậy? Rõ ràng mới gặp lần đầu nhưng có cảm giác đã quen từ lâu. Ghé sát người anh ta có thể cảm nhận được mùi nước hoa nam tính đắt tiền, rất sang chảnh. Nhưng ngoài hương nước hoa, thoang thoảng từ sau lớp áo anh ta lại phát ra mùi hương độc quyền của mỗi người đàn ông. Đặc biệt khi ngửi mùi hương này cô rất dễ chịu, nó ngọt ngào như mùi hương quen thuộc cô đã từng hít mỗi ngày... Là mùi của Lục Tiêu Bá! Không thể phủ nhận rằng cơ thể của người được tên pha chế gọi là "King" đó có hương thơm giống Lục Tiêu Bá đến thế!
Cô từng ngỡ rằng trong cơn say người bên cạnh cô là Lục Tiêu Bá. Chính là anh vẫn luôn theo dõi cô, bên cạnh cô và bào vệ cô bởi những tên phong lưu quanh mình, xem ra cô đã tự đa tình rồi? Một lần nữa hy vọng của cô vụt mất trước khi cô chạm tới hiện thực, một lần nữa giấc mơ của cô bị chính cô làm rơi xuống vỡ vụn thành từng mảnh. Nó đau đến nỗi cô có thể khẳng định được rằng Lục Tiêu Bá đã hết quan tâm cô rồi, đau đến nỗi tâm can như bị cứa ra từng chút một.
Ngoài trời thi thoảng gió thổi khe khẽ, với thời tiết này thì đúng thật là mát mẻ. Nhưng đối với cô, trái tim cô, da thịt cô sớm đã lạnh băng.
Cô ngớ ngẩn nhìn đăm đăm xuống phía dưới, tập trung suy nghĩ đến nỗi có người gọi cũng không hay.
"Tô Hiểu Du!" Cố Dương Mịch lo lắng đập nhẹ vào tay cô.
Cô bất giác lắc lắc đầu, mắt lạnh lẽo liếc qua Cố Dương Mịch.
"Hử?"
"Cô đang suy nghĩ gì à?"
"Không!" Cô suy nghĩ gì cũng không liên quan đến anh ta. Tự nhiên quan tâm cô như vậy có chút không thích ứng mà né tránh.
Anh ta lúng túng, xong không quên mở miệng bắt chuyện tiếp theo.
"Lục Tiêu Bá là ai?"
Có rất nhiều cái tên hay trên đời này, nghe thôi cũng lưu luyến. Tại sao cái tên Lục Tiêu Bá này lại vừa nghe lại khiến cô lạnh toát, vừa đáng ghét vừa đáng thương cơ chứ? Một cái tên xấu xa. Xấu xa của xấu xa!
Cô cụp hàng mi buồn im lặng. Mãi sau mới mở lời nhìn Cố Dương Mịch khó hiểu.
"Anh biết anh ta?"
"Không biết." Xong câu trả lời lại khiến cô an tâm
Tô Hiểu Du im lặng cúi gằm mặt.
Anh ta cười gian xảo, miệng sắc béng nói.
"Chuyện là hồi nãy cô trong cơn mê đã gọi tên anh ta liên tục.
Tô Hiểu Du nheo mắt lại. Thực sự cô gọi tên anh à? Có sao?
Lục Tiêu Bá là ai? Đương nhiên là người cô yêu rồi. Giấc mỡ đẹp đẽ ban nãy đã từng có, từng xảy ra, những chuyện tốt đẹp và lãng mạn nhất cô đều cùng trải qua với anh. Từ những hành động thân mật nhất, những lúc gần gũi hay quan tâm nhau, những lúc cô ốm đau bệnh tật, những lúc cô muốn đi ăn, đi chơi, người luôn bên cô là anh. Anh mãi mãi là một cơn mê đẹp đẽ nhất cô từng có, cô vẫn là hạnh phúc khi có anh! Từng chứng kiến lúc thân tình nhất, cuối cùng hiện tại vẫn chỉ là từng yêu.
Nếu cô ở mãi trong giấc mơ thì tốt, đương nhiên có thể cùng anh sống những ngày bình dị, cùng anh sinh con đẻ cái chứng kiến chúng lớn lên từng ngày một, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau mỗi ngày. Xong tất cả đều không thể quay về hiện thực như trước kia, Lục Tiêu Bá chính là kí ức buồn và đau thương nhất.
"Anh nghe nhầm rồi."
Anh ta cười buồn, nói tiếp.
"Cô cho là tôi đã già rồi?"
"Tôi không có." Cô phủ nhận chối đây đẩy.
Gió lướt qua da thịt cô, từng cơn gió đêm mang chút hương hoa nhè nhẹ, sương rơi đã lâu. Cô co quắp lại ôm lấy mình, bộ dạng cô đơn khiến người khác chỉ muốn che chở.
Phía sau lưng đột nhiên thấy nặng nề. Chiếc áo vest của Cố Dương Mịch rất nhanh đã được anh ta cởi ra khoác lên vai cô, ánh mắt quan tâm của anh ta trong giây phút nào đó lại làm cô ấm áp đến lạ.
Cô che chắn tấm áo bao phủ cả thân trên, chiếc áo thật lớn, có hương thơm phảng phất, ra là anh ta cũng sài nước hoa thơm như vậy. Cô cụp hàng mi, run nhẹ lên một chút.
"Cô đã từng kết hôn?"
Câu hỏi bất ngờ của Cố Dương Mịch khiến cô mở to tròng mắt không dám đối diện, môi bặm chặt lấy nhau hít sâu một hơi.
"Ừm..."
Chỉ khi nghe được lời lẽ kết luận từ Tô Hiểu Du tỉnh táo, anh ta mới thay đổi sắc thái, nuốt nước bọt rồi đứng phắt dậy.
"Đi. Tôi đưa cô về."