Ngày hôm đó sau khi về bệnh viện. Diệp Thành bắt tay ngay vào việc mời chuyên gia tâm lý hàng đầu đã về hưu ra mặt.
Đối với loại chuyện này, mời được bà Lý ra mặt thì cũng không khó. Anh giao nhiệm vụ này cho Thu Lan, hết sức tinh thông và khôn khéo trong lôi kéo quan hệ với người già. Thật may, bà Lý vì nể mặt nhà họ Diệp nên cũng ra mặt. Diệp Thành lại phân phó cho Hoàng Hiếu sắp xếp hỗ trợ cho bà Lý chữa trị cho Hồ Thiên Nam.
Hồ Thiên Nam kia chính là bị gia đình ghét bỏ, bản tính có chút bán nam bán nữ, lại có mẹ kế, cha không yêu thương, mọi người trong xã hội ghét bỏ, anh ta đường cụt ngõ tận nên mới nghĩ đến chuyện tự sát...Nhưng gặp được bà Lý, chuyên gia tâm lý, thì nhất định sẽ qua khỏi.
Chuyện vào tay Diệp Thành liền đã xong, anh càng có nhiều thời gian để bồi vợ mình.
Tối hôm đó, anh nhận được tin nhắn cảm tạ của Lộ Hà.
Hóa ra, cũng không có vấn đề gì khi hai trợ lý xuất xắc của anh là Hoàng Hiếu và Thu Lan đã ra tay, vậy còn có thể thất bại sao?
Diệp Thành có chút tán dương, nhắn tin cho Lộ Hà, " Không cần cảm ơn tôi đâu, chỉ cần cô nhớ gửi danh sách list thói quen và sở thích của Từ Lạc qua cho tôi là được."
Lộ Hà bên kia nhắn lại, " vậy tôi kể chi tiết mỗi ngày cô ấy mặc đồ trong màu gì cho anh luôn à?"
Diệp Thành khẽ cười, "có thì càng tốt."
"ok, không thành vấn đề." Lộ Hà nhắn tin đồng ý cho Diệp Thành, không ngần ngại bán đứng con bạn thân lâu năm cho trai đẹp.
Đặt điện thoại qua một bên, Diệp Thành mới đi vào trong với Từ Lạc.
Bên trong, Từ Lạc nằm trên giường bệnh, đang gắn hai cái tai phone nghe nhạc, hiển nhiên đang chìm đắm trong thế giới âm nhạc.
Diệp Thành ngó đồng hồ, đã sát giờ đi ngủ, đi tới bóp tay cho Từ Lạc mấy cái, sau đó đẩy tai phone sang một chút, nhẹ nhàng nói, "ngoan đi ngủ thôi, đừng thức khuya."
" Còn sớm mà." Từ Lạc phiền chán lôi cái tai phone khỏi tai, hồi lâu mới nói, "...biết rồi."
" Ngoan, ngày mai phải làm phẫu thuật rồi, ngủ sớm để còn có sức." Diệp Thành vừa nói vừa ém lại góc chăn cho Từ Lạc, rồi như sợ đêm gió lại lạnh hơn, anh lại đắp thêm một tấm chăn nhung cho cô.
Từ Lạc quay lưng về phía Diệp Thành, miệng lầm bầm, "sao cứ có cảm giác, từ lúc em nằm viện, anh.....ngày nào cũng trông chừng, giống như là trông động vật nuôi trong nhà vậy á."
" Hả?" Diệp Thành nghe cô nói quá, trong lòng không tránh khỏi có một chút ngưa ngứa.
Nuôi trong nhà sao?
Diệp Thành bỗng phì cười, cô vợ của anh, có cả mặt đáng yêu này, anh vậy giờ mà mới biết.
Anh không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu cô, ghé người tới, ôm luôn cả người cô và tấm mền dày kia vào trong ngực anh.
"Được rồi, " Từ Lạc không nhìn anh, chỉ dẫu môi nói, "không có còn sớm đâu, lại mệt cả ngày rồi, anh mau đi ngủ đi."
Diệp Thành khẽ ừ một tiếng.
Anh đưa tay tắt đèn trần, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng của ánh trăng bên ngoài chiếu vào, nương theo mặt thềm, như một mảng sương mỏng, yên ả.
Diệp Thành nhìn Từ Lạc nằm trên giường chìm vào giấc ngủ, nhịp thở đều đều, anh lúc này mới yên tâm thở phào.
Anh không ngủ liền, mà nửa nằm ở ghế sofa cạnh giường Từ Lạc, hai tay mân mê một cái hộp nhỏ.
Chiếc hộp này là hôm nay Thu Lan đưa cho anh, trong đó đựng rất nhiều đồ của Từ Lạc trước đây từng tặng Diệp Thành. Nhưng Diệp Thành lại không một chút xót thương mà liệng đi.
Nương theo ánh sáng mờ mờ của ánh trăng bên ngoài, Diệp Thành có thể nhìn thấy, bên trong có nhiều bưu thiếp, còn kèm theo cả chữ viết tay, có lẽ là lúc bọn họ cưới nhau chưa bao lâu. Từ Lạc đi du lịch cùng mẹ anh, liền mua gửi cho anh.
Diệp Thành cầm bưu thiếp trong tay, tỉ mỉ xem từng chút một, lúc đọc đến dòng chữ bên dưới cuối cùng, ánh mắt anh thay đổi bất ngờ kích động trước cách xưng hô rất thân mật được ghi trên tấm bưu thiếp kia.
Ở hàng cuối cùng, Từ Lạc viết một câu xưng hô rất thân mật, vô biên tình cảm. "Ông xã yêu thương à, đợi em trở về, liền mua cho anh hồng trà tiết thanh minh đỉnh nhất."
Mắt Diệp Thành nhìn đến bốn chữ, "ông xã yêu thương."
Khi trước Từ Lạc ở trước mặt anh. nếu lược bớt đi những danh từ chửi anh, tới giờ đều gọi anh bằng tên Diệp Thành.
Nhưng nếu ở trong bưu thiếp, thỉnh thoảng cô vẫn sẽ mang theo tình ý nồng đượm mà viết lên bốn chữ, "ông xã yêu thương" vô cùng thân mật.
Tình yêu của cô cho tới bây giờ đều là tỉ mỉ mà dài lâu, tỉ mỉ bao lấy cả con người Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành lại một mực không hề phát hiện, đến tận khoảng thời gian này, anh mới triệt để mà phát giác.
Diệp Thành dùng tay vuốt ve bốn chữ hơi phai màu, hồi lâu, anh duỗi tay ở trong hộp lục lọi một hồi, quả nhiên tìm được một gói hồng trà nhỏ, ngay cả tem cũng chưa mở.
Những cái này đều là tình yêu của Tư Lạc đối với anh, Diệp Thành nghĩ, vẫn còn may, chưa bị biến mất.
Tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Anh ôm cái hộp trong tay, môi khẽ mỉm cười nhìn người nằm trên giường mà thấy cả trái tim mình hạnh phúc dâng trào miên man. Thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc Diệp Thành bên trong rơi vào giấc ngủ, thì bên ngoài phòng bệnh, đang đứng hai người đàn ông lén lút.
Chính trang trên hai người bọn họ nhìn cũng không phải tầm thường, chỉ là bộ dáng thỉnh thoảng lại đến chỗ cửa sổ nhỏ thủy tinh nhìn một cái, vậy nên khiến người ta luôn cảm thấy rất nghi ngờ.
" Này về đi, đừng có nhìn nữa." Quách Vân đã sắp muốn khóc lên, kéo chặt tay Vũ Minh Thiên, bỗng nổi cáu, "cậu nhìn lâu lắm rồi, bọn mình nếu còn không đi, ngườu ta sẽ tưởng mình và cậu làm chuyện xấu á."
Quách Vân là bạn khác giới duy nhất của Vũ Minh Thiên, cô đi học luật ở nước ngoài vừa về nước, tính tình ngay thẳng, trong lòng mến mộ Vũ Minh Thiên từ lâu, nhưng lại không dám thổ lộ. Vậy nên, cô chỉ có thể cố gắng làm một người bạn thân không hơn không kém của anh.... Cô không muốn anh chán ghét cô, nên chọn cách làm bạn với anh, như vậy sẽ ở cạnh anh nhiều hơn một chút.
Ai mà ngờ, hôm nay lại bị anh lôi đến nơi này, lại còn là đi nhìn trộm nữa, xấu hết cả mặt mũi.
Vũ Minh Thiên kéo tay Quách Vân ra, lại một lần nữa nhìn vào bên trong.
Đèn đã sớm tắt, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu vào. Chút ánh sáng mờ nhạt kia, căn bản sẽ chẳng thể nhìn thấy gì được bên trong. Vũ Minh Thiên hít một hơi sâu, tuy là vậy, nhưng anh biết, Từ Lạc chính là nằm ngủ bên trong, và Diệp Thành đang ở bên cạnh Từ Lạc....
Hai người họ thật sự là ở cùng nhau rồi.