Văn Phòng Diệp thị.
Đám người Đặng Đình Phi đang tụ tập trên bàn, cùng quan sát biểu đồ vùng hải lưu hôm đó.
Đội trưởng cục hàng hải nói: "Chúng tôi hôm trước có mời một giáo sư chuyên nghiệp có kinh nghiệm nhất trong cục kiểm tra, cho ý kiến, ông ấy nói, căn cứ vào bản đồ và tuần hoàn khí hậu, thêm mấy tư liệu từ trung tâm khí tượng cung cấp, kết hợp với hướng hải lưu trên biển, ông ấy đã tìm ra được tuyến đường này."
Đội trưởng vừa nói vừa đưa tay chỉ một đường dài trên bản đồ hải lưu.
Lương Minh Phương ôm Diệp Lạc Thiên, bên cạnh là Đặng Đình Phi, Trần Phong và Lộ Hà, còn có cả Thu Lan và Hoàng Hiếu.
Cả bọn nhìn bản đồ hải lưu rộng lớn, không chớp mắt.
Cho đến hiện tại, công tác cứu hộ vẫn không ngừng tìm kiếm trên biển, nhưng dù là 1% cũng không có tiến triển.
Bọn họ vốn đã sắp tuyệt vọng, nhưng hôm nay không ngờ lại thu được ít thành quả từ nghiên cứu của giáo sư kia, cả bọn nhanh chóng đến đây, vây thành một vòng, xem có thể tìm thấy manh mối gì không.
Ngón tay của đội trưởng kia chỉ vào mộ điểm, "Căn cứ vào máy định vị trên tàu, lúc xảy ra tai nạn, hẳn là nó đang nằm ở vị trí này.
Kinh vĩ độ này giao giữa xuân hạ, hướng hải lưu trên biển chính là ngược lục địa, cho nên giáo sư nói, hướng vợ chồng Diệp tiên sinh bị trôi đi, khả năng là chỗ này."
Vừa nói, đội trưởng kia vừa lấy bút lông tô đậm tuyến đỏ đậm trên bản đồ, "chúng ta tìm theo hướng đường này, có thể sẽ tìm được tung tích."
Đám người gật đầu tán thành.
Rốt cuộc thì cũng có hi vọng để bám víu.
Lại hai ngày nữa trôi qua.
Bão trên biển sớm đã bình lặng.
Hai vợ chồng Diệp Thành lúc này thật sự đã lâm vào tình cảnh bi ai khốn cùng nhất.
Cây cối trải qua nước, đều ướt, không tìm được bất kỳ một đoạn củi khô nào để đốt lửa, cho dù tìm thấy cũng không cách nào làm cháy vì không có chất dẫn lửa.
Thế nên, không có lửa, cá bắt được cũng chẳng thể anh, thức ăn lúc này mới chính thức là điều cần thiết.
Trong hang động, Từ Lạc uống một ngụm nước ngọt, nhìn mọi thứ tài nguyên sinh tồn dần cạn kiệt, hi vọng trong lòng càng phai nhạt, dần tắt.
Cô cầm điện thoại của Diệp Thành, nhìn dung lượng pin, chỉ còn 6%.
Mấy hôm nay, Từ Lạc cầm điện thoại của Diệp Thành, bình thường vẫn tắt máy, chỉ có lúc nhớ con quá mới mở lên xem cho thỏa, xem xong liền tắt, vì vậy sau thời gian một tuần, chiếc điện thoại này vẫn miễn cưỡng còn lại 6% lượng pin.
Nhưng xem ra, nó cũng không trụ được hết ngày hôm nay.
Từ Lạc cầm điện thoại thở dài.
Diệp Thành từ bên ngoài vừa về, chân của anh được Từ Lạc lấy nước ngọt xử lý qua, lại lấy áo sơ mi xé rách rồi băng bó, tác dụng hơi sơ sài, nhưng vẫn đỡ hơn là để mặc.
Anh khập khễnh đi tới bên cạnh Từ Lạc ngồi xuống, nhìn điện thoại của mình, thở dài, "Sắp hết pin rồi đúng không?"
"Ừ." Từ Lạc gật đầu, "Đợi ngày mai nắng ráo, em với anh đi lượm cây khô, rồi cùng làm thiết bị đánh lửa, nhất định có thể làm ra lửa.
Nếu vậy, vợ chồng mình có thể gắng thêm một thời gian nữa."
Diệp Thành gật đầu, duỗi tay vợ vào trong ngực, "Ngày mai cùng nhau làm như em nói."
"Thành."
"Sao thế?"
"Anh nói...." Cổ họng Từ Lạc bỗng nghẹn lại, "Anh nói, đám người Đặng tổng, có phải sớm tin chúng ta đã chết rồi không?"
Diệp Thành trầm mặc không nói được gì?
"Cũng đúng thôi, biển thì rộng mênh mông như thế, bão lại liên miên cả tuần, nên tìm được từ đâu chứ...." Từ Lạc hít sâu một hơi, hai mắt sắp ứa nước, "Không khéo, có khi tang lễ của vợ chồng mình cũng lo liệu xong luôn rồi."
Tất cả mọi người đều không có chút tin tức của Từ Lạc và Diệp Thành.
Nhưng chỉ có anh và cô là biết, tại hoang đảo này, bọn họ vẫn chống đỡ kiên cường.
"Không biết tiểu Thiên nhìn thấy di ảnh chúng ta, nó có khóc không hả anh?" Từ Lạc cười chua xót, "Chắc là không đâu, nó còn bé như thế, căn bản là không hiểu, không biết."
Lòng Diệp Thành thắt lại, cử động miệng, "Vợ à, điện thoại sắp tắt nguồn rồi."
Từ Lạc cầm di động trước mặt, ánh sáng màn hình lóa mắt chiếu sáng khuôn mặt cô.
Có lẽ đời này, bọn họ sẽ chẳng có cách nào ra ngoài nữa.
Từ Lạc bất giác nghĩ, nếu mà lúc này bọn họ lưu lại một chút hình ảnh trong điện thoại, sau khi vợ chồng cô qua đời, có lẽ sẽ có một đội thám hiểm tới, và có thể sẽ thấy được chiếc điện thoại này không chừng.
Như vậy đến lúc đó tiểu Thiên của bọn họ chắc đã trưởng thành, thằng bé liệu có thể nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của cha mẹ nó trên thế giới rồi.
Từ Lạc ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, "Em quay video được không?"
"Đều nghe em." Diệp Thành khẽ cười nói.
Từ Lạc hít sâu một hơi cầm lấy chức năng mở điện thoại camera trước.
Lượng pin bắt đầu cũng giảm nhanh...
Nhìn vào màn hình, cô nhẹ nhàng cười, rốt cuộc mở miệng nói: "Chào mọi người, tôi là Lý Từ Lạc, trong một tai nạn trên biển, lạc đến đảo hoang này." Vừa nói cô vừa chuyển ống kính đến trước mặt Diệp Thành, "Người đàn ông này, anh ấy là chồng tôi, tên Diệp Thành, anh ấy bị rơi xuống biển, chúng tôi cùng nhau bị đày trên đảo, cùng nhau sống thời gian cuối cùng."
Từ Lạc hít một hơi sâu, khẽ nở nụ cười, "Tôi hi vọng, nếu như có ai thấy được chiếc điện thoại này, thấy đoạn video này, có thể giúp tôi giao lại cho người thân và bạn bè của tôi, tôi có mấy lời thân thương muốn gửi cho tất cả bọn họ."
"Chị Minh Phương, anh Đình Phi, từ lần đầu tiên em thấy hai người, em đã cảm thấy hai người chính là một cặp xứng đôi vừa lứa nhất.
Minh Phương, chị ngoài mặt kiêu kỳ, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Đình Phi, anh nhìn như thô lỗ, nhưng lại rất biết quan tâm người khác.
Hai anh chị chính là một cặp đầy đủ tư vị tình yêu nhất.
Cảm ơn anh chị đã chiếu cố em, giúp em một lần nữa tin vào tình yêu thật sự còn tồn tại, hơn nữa nó thật sự vĩ đại."
"Trần Phong, Lộ Hà.
Cả hai người đều là người quen của tôi.
Có lẽ từ lúc hai người trao đổi tên cho nhau, tôi biết cả hai đã thật sự bị cột chặt vào nhau rồi.
Lộ Hà, cậu phải dũng cảm mạnh mẽ lên một chút.
Trần Phong anh ấy rất tốt, cậu nhất định phải đi bên cạnh anh ấy, không được lui bước.
Cả hai người khó khăn lắm mới được bên nhau, nên đừng vì chuyện không đáng mà từ bỏ nhau đó, có biết không, hai người cũng chính là một phần ký ức trong thời thanh xuân của tôi, cảm ơn hai người vì đã cùng làm bạn với tôi."
"Anh Minh Thiên, Quách Vân nữa....hai người....tôi nói sao được nhỉ, hai người chính là một cặp oan gia.
Hai người là bạn thân, nhưng lại cãi nhau, ngay đến tình cảm của bản thân cũng không nhận ra cái gì là tình bạn, cái gì là tình yêu nữa.
Đừng để xảy ra tiếc nuối cho bản thân nhé, hi vọng hai người cũng có thể hạnh phúc, thật đó."
"Chị Thu Lan, anh Hoàng Hiếu, hai người là đồng nghiệp thân nhất của em, cảm ơn hai người lúc cuộc đời em tăm tối nhất đã ở bên cạnh em, đáng tiếc là em không có cơ hội để báo đáp hai người.
Anh chi hãy bảo trọng, mau tìm được nửa kia nhé."
Nói đến đây, hai mắt Từ Lạc đã đỏ bừng, nhưng cô vẫn cười, ngưng trọng một lát, một giọt nước mắt rốt cuộc cũng không kìm được, từ hốc mắt nhỏ xuống
"Cuối cùng, còn có....!Tiểu Thiên của mẹ." Từ Lạc nước mắt dần đầy mặt cố cười nói.
"Tiểu Thiên của mẹ." Từ Lạc lau đi nước mắt, thanh âm đã không còn nhịn nổi mà bắt đầu nức nở, "Không biết lúc con nhìn thấy đoạn video này thì con đã bao nhiêu tuổi rồi.
Mẹ vẫn nhớ lần cuối ôm con là ở trên thuyền, nếu biết đó là lần cuối cùng, mẹ sẽ ôm con nhiều hơn một lát.
Con là bảo bối duy nhất của mẹ và ba."
"Sau khi mẹ đi, có lẽ dì Minh Phương và chú Đình Phi sẽ chăm sóc cho con hết đời.
Con nhất định phải biết hiếu thảo với hai người họ nhé! Mẹ và ba con sẽ mãi yên lặng dõi theo con.
Mong con trở thành một người tốt.
Duyên phận của mẹ và con quá ngắn...có lẽ, chỉ có thể cùng con đi đến đây.
Nhưng mẹ mong rằng, con có thể đừng quên hai chúng ta nhé."
"Hức hức....ôi..!" Từ Lạc nuốt nước mắt, nhìn ống kính.
"Càng nói càng đau, càng nhắc càng nhớ." Từ Lạc nghẹn ngào, cơ hồ không nói ra lời, "Mẹ thật sự muốn ôm con một lần, còn muốn đích thân đan cho con một đôi giày nhỏ, muốn may đồ cho con, nhưng mà...xin lỗi, mẹ đã không làm được."
"Nhóc con của ba mẹ rốt cuộc cũng sẽ trưởng thành rồi." Từ Lạc giống như cách ống kính camera, nhìn Diệp Lạc Thiên bên kia lớn lên, anh tuấn mê người, cũng đang lệ rơi nhìn cô và Diệp Thành.
"Tiểu Thiên, con phải nhớ, mẹ tên là Lý Từ Lạc, ba con tên là Diệp Thành, con là bảo bối của chúng ta, cũng là niềm kiêu ngạo của chúng ta."
Nói xong câu này, Từ Lạc quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Thành đã giả vờ thoải mái quay đầu sang hướng khác.
Nhưng một khắc kia anh quay mặt đi, Từ Lạc rõ ràng nhìn thấy, người đàn ông bình thường luôn cứng rắn, lạnh lùng, lúc này, trên mặt đã đầy lệ, cô bất giác nói: "Còn nữa, cuối cùng của cuối cùng." Từ Lạc nhìn trong màn hình, gọi tên chồng cô.
"Thành!"
Thân thể Diệp Thành ngồi bên cạnh khẽ run lên, dường như không nghĩ đến Từ Lạc sẽ nhắc đến mình.
Cô năm ngón tay đan xen năm ngón tay của anh, dưới ống kính chậm rãi nói: "Chúng ta quen nhau ở xí nghiệp Diệp thị, anh khi đó là tổng tài, em là ứng viên, nhưng buồn cười là, ứng viên em đây, không đặt cái nhìn đầu tiên lên người phỏng vấn, mà lại để ý tổng tài đại nhân nhà bọn họ."
"Và rồi, như một giấc mơ, em nghiễm nhiên trở thành vợ của anh.
5 năm trôi qua, em thật sự rất yêu anh, dù bị anh đối xử lạnh nhạt, cũng gạt đi liêm sỉ mà đối tốt với anh, luôn cảm thấy có một ngày, anh sẽ tốt với em.
Và rồi một ngày anh dẫn người phụ nữ khác về nhà, em rốt cục hết hy vọng, rời đi, hai chúng ta rơi vào xáo trộn."
" Nói thật ra, em không thể phủ nhận, lúc rời khỏi anh em đã có bao nhiêu là quyết tuyệt, nghĩ rằng phải nhất định cách xa tên khốn là anh càng xa càng tốt, không muốn nhiều lời với anh thêm một câu.
Nhưng mà không thể phủ nhận....Từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh cho đến bây giờ, trong lòng em, anh là duy nhất."
Diệp Thành chợt xoay đầu nhìn Từ Lạc, đôi mắt anh tuấn kia đã ngập tràn sóng lớn.
Từ Lạc vẫn nói tiếp: "Anh nói anh hối hận, em không dám tin.
Nhưng lần này, anh thật sự thông suốt rồi, tất cả những chuyện anh làm cho em, liều mạng vì em, tất cả em đều thấy, anh dùng hành động để chứng minh, hiểu được tình cảm của chính mình....!Vậy cho nên, thời gian cuối cùng ở hoang đảo, em lựa chọn tha thứ cho anh tất cả, lựa chọn yêu anh thêm một lần nữa.
Chúng ta yêu nhau lại đi."
Trong đôi mắt Diệp Thành lúc này đã toàn là nước mắt, ngay cả thở thôi, cũng khiến cả người anh run rẩy.
Từ Lạc quay mặt đi chỗ khác, rồi vờ nhìn ống kính, cười nói, "Tất cả bạn bè của tôi, nếu thấy được đoạn video này, có lẽ chúng tôi đã không còn trên cõi đời nữa, nhưng chúng ta vẫn mãi mãi từng quen biết, từng là bạn."
Sau đó cô kéo tay Diệp Thành, "Anh nói mấy câu với con trai đi."
Dứt lời cô tự mình nói trước, "Tiểu Thiên, mẹ thật sự rất yêu con."
Camera chuyển tới trước mặt Diệp Thành.
Diệp Thành khẽ ho khan, sắc mặt có chút ửng đỏ, "....Nhóc con của ba, ba cũng yêu con."
Lời của Diệp Thành vừa dứt, Từ Lạc nhìn anh trên màn hình bỗng nhiên chuyển đầu đến hướng cô, tràn đầy ái ý và thân mật nói: "Nhưng ba vẫn yêu mẹ con hơn, vì mẹ con là thời gian tươi đẹp nhất của ba."
Từ Lạc nín khóc mỉm cười, "Mẹ cũng yêu ba con nhất."
Nói xong, cô kết thúc video, đặt điện thoại qua một bên, chưa đến 10 giây, màn hình dần đen lại, tự động tắt máy.
Nhưng lúc này, đã không ai để ý đến nó nữa, bởi vì hai người một nam một nữ trong hang đã quấn lấy nhau, dính chặt như sam.
Nhiệt tình nóng bỏng hôn nhau, điên cuồng dùng chính nụ hôn để diễn tả yêu đương triền miên với đối phương.
Cả hai thân mật thủ thỉ ân ái bên nhau, thời gian một ngày không ngờ, chậm rãi trôi qua.
Cả hai vợ chồng đã chẳng còn bao nhiêu quần áo che thân, chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy nhau.
"Thành!"
"Hửm?"
"Hai chúng ta có phải sắp không xong rồi không?" Từ Lạc run rẩy nói.
"Sẽ không, không đâu vợ à." Anh ôm cô chặt hơn, hôn cô thật lâu, "Sẽ nhanh sáng mà, nhanh thôi sẽ có mặt trời."
Từ Lạc lạnh cóng đến môi cũng tím bầm, "Đúng là không công bằng, mong chờ bên anh nhiều năm như vậy, đến khi được anh chân chính sủng ái, lại không được mấy ngày, đã lại phải chết."
Diệp Thành siết chặt người trong ngực, dùng tấm lưng rộng che chắn gió lớn cho vợ bảo bối, "Không đâu, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều hạnh phúc.
Anh sẽ bên em thật lâu, yêu em thật lâu, nửa giây cũng không rời."
Bên ngoài gió lạnh vẫn điên cuồng rít gào không chút lưu tình.
Lúc Diệp Thành như sắp lâm vào cõi mộng, cả người anh bỗng giật mình, phản xạ theo bản năng, đôi mắt mở to, tỉnh táo hẳn lên.
Bởi vì.....
Một khắc kia khi anh nhắm mắt, anh vừa rồi đã nghe thấy tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng hoà trong tiếng gió.....