Ba ngày sau.
Biệt thự Vũ gia.
Vũ Minh Thiên đứng trước mặt cha mẹ và em gái.
Sống lưng thẳng tắp như hồi mới đi lính, thẳng như cây bạch dương tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng lấp lánh.
Bà Vũ nhìn con trai mình, hồi lâu sau bỗng thở dài.
Hơn nửa năm nay, Minh Thiên không dễ chịu, bà cũng không dễ chịu gì.
Bà là một người mẹ kiên cường nhất, nhiều năm như vậy, bà một mực nhúng tay vào chuyện của anh.
Từ chuyện học hành, nhập ngũ đi lính, cũng chỉ hi vọng anh phàm làm chuyện gì cũng không phải đi đường vòng, vì mục tiêu này, bà đã hi sinh cho anh rất nhiều, cũng kỳ vọng ở anh rất nhiều.
Sau khi em gái của anh kể lại tất cả mọi chuyện của anh và Quách Vân cho bà nghe, bà liền có một loại cảm giác bất lực.
Chính vì Quách Vân mà Minh Thiên lần đầu tiên cãi lời hai ông bà.
Và sống riêng biệt với gia đình hơn nửa năm nay.
Không phải bà ghét bỏ gì Quách Vân, bà rất yêu thương cô là đằng khác, nhưng vì bà coi mẹ Quách vân như chị em ruột và đối đãi, năm đó chồng bà cũng nhờ cha của Quách Vân cứu nên mới giữ được một mạng.
Vì để cảm ơn, hai vợ chồng bà đã hứa hẹn với mẹ Quách Vân là tài trợ và lo cho việc học của cô tới khi cô thành tài, có công việc ổn định.
Là chỗ thân quen, nên ông bà xem Quách Vân như con gái ruột, điều này ai cũng biết.
Cho nên bây giờ, bà quả thật khó có thể xem một người như con gái lại đi kết hôn với con trai mình.
Thật sự rất khó xử!
Anh rốt cuộc cũng biết quay về cái nhà này?" Ông Vũ hút một hơi thuốc, phun ra một làn khói, khuôn mặt đầy trầm tư thâm sâu, "Anh đi nửa năm, bây giờ đã suy nghĩ được gì hay chưa?
"Suy ngẫm được rất nhiều, cảm ơn ba đã không cơ hội để suy nghĩ lại chuyện của mình." Minh Thiên đứng thẳng, nghiêm túc nói.
Ông Vũ ngước đôi mắt nghiêm lên nhìn con trai, không mặn không nhạt nói: "Vậy anh nói ba nghe xem, anh rời nhà sống ở bên ngoài nửa năm, đã suy ngẫm được những cái gì rồi."
"Con biết, ba và mẹ bao năm qua đều vô cùng tốt với con, muốn cho con điều kiện tốt nhất." Minh Thiên dần cúi đầu thấp xuống, khí thế cả người cũng thu lại rất nhiều, "Nếu con không có sự dẫn dắt của cha và mẹ, thì hôm nay sẽ không có một Vũ Minh Thiên đường đường chính chính đứng ở đây."
Bà Vũ hít hít mũi, hốc mắt nhanh chóng nóng lên, phiếm hồng.
Ông Vũ hất đầu qua, "Anh biết là tốt rồi."
"Nhưng mà ba mẹ à, con đã trưởng thành từ rất lâu rồi, con cần tự làm chủ cho cuộc sống của con." Vũ Minh Thiên ngẩng đầu, gương mặt anh tuấn đã không còn nét ngây thơ trẻ con nữa, chỉ có kiên cường của đàn ông, "Con không muốn ai dẫn dắt trên con đường nhân sinh sau này của con nữa, xin ba và mẹ hãy để con tự làm chủ được không?"
Bà Vũ không tự chủ được, mở miệng lên tiếng: "...Bao gồm hôn nhân của con."
Minh Thiên gật đầu kiên định nói, "Đúng, bao gồm cả hôn nhân của con."
"Ý anh là, anh muốn lấy một cô gái bình thường như con bé Vân, chúng tôi cũng phải để cho anh lấy? Tôi và mẹ anh xem Quách Vân gần như con gái, anh cũng thân với nó như em gái, bây giờ anh lại đi lấy em gái làm vợ, mặt mũi của anh, anh để đâu." Giọng nói của ông Vũ mang theo chút uy nghiêm.
"Ba, mẹ.
Tiểu Vân có thai rồi." Thanh âm Minh Thiên trầm trầm, "Con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con, chúng con lại không phải anh em ruột, là vợ chồng thì có gì sai ạ?"
Ông Vũ hừ lạnh một tiếng không nói chuyện.
Bà Vũ thì lại trấn động trong lòng, vậy mà lại còn có thai luôn rồi, thằng con bà dám rào trước đón sau, ăn cơm trước kẻng, khiến ông bà trở tay không kịp đây mà.
Đúng lúc này, quản gia bên ngoài dẫn theo một người đi vào, "Cô Vân, mau vào nhà đi.
Lâu rồi mới thấy cô đến chơi.
Minh Thiên vừa liếc qua, lại kinh hãi trợn mắt.
Chỉ thấy thân thể nhỏ nhắn nặng nề đi tới, mặc chiếc đầm suông màu vàng nhạt rộng thùng thình che đi cái bụng lớn, cô run rẩy đi tới bên cạnh Minh Thiên, quỳ xuống với anh, đôi mắt có chút sợ hãi nhìn vợ chồng ông bà Vũ.
Cô lấy hết dũng khí, cất tiếng, "Bác Vũ, Bác Kiều."
Sắc mặt bà Vũ có chút lúng túng.
Nhiều năm như vậy, Quách Vân đi theo Minh Thiên như một tiểu muội muội, bà đương nhiên biết rất rõ chuyện này.
Chỉ là bà không ngờ rằng, người mà bà xem là con gái, là tiểu muội muội đáng yêu của con trai bà lại sắp trở thành con dâu bà....
Còn chuyện gì khiến bà phiền loạn hơn cái chuyện này đâu, nếu vậy thì khác gì bà đem con dâu về nuôi rồi cưới cơ chứ?
Đôi mắt Quách Vân xoay tròn mấy cái...!"Bác Kiều, bác hình như lại trẻ hơn hồi trước đây rồi."
Nghe tiếng của Quách Vân, bà Vũ mới hoàn hồn, mặt chợt đỏ lên, vội đứng dậy, đỡ cô ngồi lên ghế, "Con bé này, sao lại quỳ như thế, con đang mang thai đấy, còn nói linh tinh không hà!"
Quách Vân cứ vậy được bà Vũ quan tâm trước mặt Vũ Minh Thiên, anh hoàn toàn kinh ngạc trước thái độ này của mẹ anh.
Quách Vân ngồi lên ghế đâu đấy, cô quay sang nhìn ông Vũ nở một nụ cười ấm áp như hồi ông vẫn hay dẫn cô đi chơi cùng với hai đứa con của ông.
Cô vui vẻ nói: "Bác Vũ, lâu rồi con mới thấy bác, bác cũng giống như bác Kiều, hai người đều trẻ đẹp lại mấy tuổi luôn ấy, con suýt không nhận ra hai người luôn rồi."
Trưởng bối không chấp nhận tiểu bối, đưa tay không đánh người tươi cười, đặc biệt là kiểu người vui vẻ, miệng ngọt như Quách Vân, ông Vũ cho dù thành kiến biệt nữu hơn nữa, cũng không tiện cáu kỉnh với Quách Vân.
Vũ Minh Thiên dùng ánh mắt hỏi Quách Vân, "Em tới làm gì hả?"
"Thì đến thăm bác Vũ và bác Kiều thôi." Quách Vân cười đến cong cong mắt, sau đó nói với mẹ Minh Thiên, "Bác Kiều, con có rất nhiều chuyện muốn nói với bác, bác có thể cho con sang ngồi cạnh bác không? Đi đường lâu, con có mệt chút."
Bà Vũ vội đứng dậy đi sang chỗ Quách Vân ngồi xuống, "Không cần phải vậy, để ta qua ngồi với con, bầu bí bụng lớn đến vậy, đi lại cũng bất tiện.
Con bé ngốc này, bụng mang dạ chửa như vậy, còn cất công đến đây, con là lo sợ hai chúng ta trách phạt thằng Thiên sao?"
Cũng không hiểu lý do gì, mà đối với cô gái chất phác này, bà Vũ không thể nào ghét được....
Quách Vân ngồi bên cạnh mẹ của Vũ Minh Thiên, anh ở đó nhìn Quách Vân đang ngồi bên cạnh bà, cảm giác cô giống như con thỏ đang gặm củ cải trắng, hai cái tai thỏ dài sắp mọc ra cao vút.
Minh Thiên không khỏi khâm phục cái người con gái này, cô chỉ vừa đến nhà một lúc, không khí trong nhà đã dịu hẳn đi, luôn là như vậy, cô lúc nào cũng biết cách làm người khác dịu lòng, cảm thấy an tĩnh khi ở bên cạnh cô.
Nhất là các bậc trưởng bối, đối với họ, Quách Vân lúc nào cũng được lòng hết, bởi vì cái tính thật thà và đáng yêu của cô...