Sáng hôm sau, lúc đi làm, Từ Lạc không ngồi xe Diệp Thành nữa. Lời đã nói tối qua, cái gì nên nói đã nói hết rồi. Vậy thì lại không cần phải liên quan thêm điều gì cả.
Tới công ty, cô cầm tài liệu công văn lên lầu. Đưa tay vừa đẩy cửa phòng trợ lí vào, liền kinh ngạc lẫn sửng sốt.
Chỗ của cô, có người đang chiếm đóng. Là Lưu Tâm Nhã. Cô bước tới, đưa mắt liếc Lưu Tâm Nhã một cái, "Huấn luyện đã hoàn thành rồi?"
Lưu Tâm Nhã chẳng chút để ý nào, mà thoải mái cứ ngồi chễm chệ trên ghế của cô. Miệng nở một nụ cười giả tạo, " hoàn thành viên mãn rồi, sau này phải xin trợ lí Từ đây và các chị trợ lí khác chỉ giáo nhiều hơn rồi."
" Được thôi." Từ Lạc đáp hai tiếng rồi lấy một ly nước ấm từ bình xong, đi tới bên cạnh cô ả, " nhưng trước hết, cô rời khỏi ghế của tôi."
Lưu Tâm Nhã không di chuyển, cô ta mắt vẫn như cũ, tràn ngập ý cười giả tạo, " chị bảo tôi đi ra, vậy thì tôi ngồi đâu?"
Từ Lạc nhìn cô ta vài giây, rồi lại nhìn khắp căn phòng một lượt. Trong đầu nghĩ thầm, số lượng trợ lí là gần hai mươi người, mỗi người ai cũng có bàn làm việc của mình, con ả lẳng lơ mang cái danh trợ lí miễn cưỡng này chen vào mang tên Lưu Tâm Nhã này, căn bản không có chỗ cho cô ta.
Từ Lạc lại quay đến nhìn Lưu Tâm Nhã, hai chân mày liễu khẽ nhíu lại, trực tiếp để đồ của cô lên bàn, thanh âm phịch một tiếng. " Diệp Tổng nhà cô chưa sắp xếp cho cô sao? Cô đi mà hỏi hắn ấy."
Nghe Từ Lạc nói như mắng, khuôn mặt Lưu Tâm Nhã đầy ủy khuất, hai mắt dần đỏ lên như sắp khóc đến nơi.
Nhìn bộ dạng của cô ả, Từ Lạc suýt buồn nôn, cô trợn mắt hừ lạnh, " Tâm Nhã tiểu thư, tôi không chịu nổi cái vẻ đó của cô đâu, đừng có đứng trước mặt tôi mà làm ra cái vẻ nũng nịu đấy, có chuyện gì, cô liền đi tìm Diệp Thành mà phân bua, phòng hắn ở kế bên đấy, còn bây giờ, phiền cô tránh ra."
Lưu Tâm Nhã tức nghiến răng, dù không cam tâm, nhưng vẫn phải đứng dậy từ ghế của Từ Lạc.
Từ Lạc nhìn cô ả ra khỏi ghế rồi, nhưng vẫn đứng một bên lúng túng không biết làm cái gì, thì chán ghét, " cô không làm việc sao?"
Lưu Tâm Nhã ngập ngừng phút chốc, không trả lời.
Dĩ nhiên là cô ta không làm việc rồi, ban đầu, cô ta yêu cầu Diệp Thành sắp xếp cho mình một chức vị trợ lí, chỉ là vì chút tâm tư nhỏ của cô ta mà thôi.
Về phần làm việc thì....không bàn vẫn là tốt nhất...
Từ Lạc như nhìn ra được suy nghĩ của cô ả. Từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, đưa cho cô ta, "Diệp tổng đã nói, để tôi đây dẫn dắt cô, được thôi, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh, tôi liền chỉ giáo cho cô."
Từ Lạc nhấp một miếng nước ấm, thấm giọng cô nói tiếp, " Chỗ này có một phần kế hoạch sơ lược của hạng mục mới, cô liền đem nó thảo ra một kế hoạch cụ thể, 5 tiếng sau, mang vào đây cho tôi."
Lưu Tâm Nhã nhíu mày, " chị nói tôi phải khởi thảo cụ thể sao?"
Từ Lạc cười lạnh, " haha, không muốn làm, Tâm Nhã tiểu thư, nói cho cô hay, muốn làm trợ lí, thì làm việc cho thật, còn ngược lại, nếu không có năng lực, thì cuốn đồ, phánh đi."
Lưu Tâm Nhã nhất thời bị thái độ của Từ Lạc làm tức đến phát điên. Mặt đỏ bừng, phải biết rằng từ bé đến lớn, cô ta được nâng như trứng, hứng như hoa.
Cha mẹ mặc dù không có ở cạnh, nhưng cái gì cũng chiều chuộng cô ta, kẻ ăn người ở trong nhà coi cô ta còn hơn châu báu mà nâng niu, không bao giờ dám phật ý cô ta.
Sau khi lớn lên, Diệp Thành lại càng cưng chiều cô ta, có Diệp Thành ở chỗ này, những con cóc ghẻ ở đây càng không dám cãi lại cô ta, nếu có thì chỉ có mỗi mình con tiện nhân Từ Lạc đáng ghét này.
Từ Lạc nhìn xung quanh lại một vòng, cũng nhận ra chẳng có chị em nào muốn giúp cô ta. Trong đó còn có Thu Lan, hai tay ôm ngực, trên mặt đầy ý cười, vui vẻ sung sướng đứng đó mà xem kịch vui.
Lưu Tâm Nhã vừa xấu hổ vừa uất hận, cô ta cắn răng, nhận lấy phần tài liệu, dậm dật, " tôi làm là được chứ gì, hứ."
Dứt lời liền nhấc chân muốn rời đi.
" Khoan đã, " Từ Lạc bỗng gọi cô ta quay lại.
Sắc mặt của Lưu Tâm Nhã đã xám xịt, " chị còn muốn tôi làm chuyện gì?"
" Tôi nhớ cô chỉ là trợ lí, không phải tổng tài đâu nhỉ?" Từ Lạc liếc xéo cô ta.
"Vậy thì đã sao, chị làm gì tôi." Cô ta gắt lên.
Từ Lạc đứng dậy, khí phách lập tức áp đảo cô ả đến muốn ngộp. " Lưu Tâm Nhã, nếu cô đã là trợ lí, thì nên có cái bộ dạng của trợ lí nên có, thái độ nên chú ý và lễ phép một chút, là tự cô yêu cầu làm trợ lí, vậy nên biết rõ cho tôi, ở trong đây cấm cô không được giở trò với ai như với tôi, nghe rõ chưa?"
Lưu Tâm Nhã hận đến nghiến răng trèo trẹo, vẻ mặt u ám như mây đen, " rõ rồi, làm như là hay lắm, cũng chỉ là cái thứ bị chồng cắm sừng mà thôi."
Vừa nói cô ả vừa nhấc chân rời sang phòng Diệp Thành. Trước khi đóng cửa phòng, cô ả liếc hết cả đám người Từ Lạc một cái, trong lòng hừ lạnh, dám không nhường chỗ cho ả sao, đã vậy ả tới phòng Tổng tài ngồi, dù sao cũng chả thích cái đám cóc ghẻ kia.
Chỉ cần Diệp Thành còn cưng chiều cô ta, thì những con cóc ghẻ xấu xí kia, đắc biệt là con tiện nhân Từ Lạc, muốn đấu với cô ta...
Haha, cô ta chờ thử..
Cô ta sẽ cho Từ Lạc một bài học, để cho Từ Lạc biết cái gì là không biết lượng sức, cái gì là tự chuốc lấy khổ..
Lần này, cô ta sẽ cho Từ Lạc cuốn gói đồ mà cút đi thật xa Diệp Thành....