Editor: demcodon
Trong lòng hai anh em đầy giận dữ, thật sự không thoải mái. Nhưng Vương thị này cũng không phải người dễ tống cổ, lập tức tính tình quái đản hừ nhẹ nói: "Trường Bình à, mày cũng không thể tính như vậy. Thiên Dũng xác thực không phải tụi bây đánh. Nhưng vốn dĩ tao mời tụi bây đến nhà Sở Từ ăn cơm. Kết quả thì sao? Thiên Dũng nhà tao bởi vì một đĩa thịt viên bị đánh đùi vừa xanh vừa tím. Mà hai đứa tụi bây lại ăn dính mỡ đầy mặt. Lát nữa về nếu ông ngoại tụi bây biết, trong lòng còn không biết nghĩ như thế nào đâu!"
"Hai đứa tụi bây gần đây đến không phải là muốn mượn ông ngoại mày 200 đồng mua thuốc trị bỏng sao?" Vương thị nói xong đảo mắt nói tiếp: "Tao chỉ là hỏi mượn mày 20 đồng mà thôi mày đã tiếc như vậy. Ông ngoại mày nhìn thấy mày keo kiệt như vậy, làm sao dám cho mượn tiền?"
Sắc mặt Tần Trường Bình cứng ngắc. Hai anh em bọn họ không có bao nhiêu tiền, cả người cũng hơn 30 đồng. Ngày thường tiền công đều phải nộp trong nhà, trên người căn bản tích góp không được bao nhiêu.
Mấy năm nay sức khỏe của mẹ không tốt, cũng hơi đần độn. Chủ yếu là bởi vì hai năm trước ba say rượu làm mặt bà bị phỏng, đến nay còn để lại một vết sẹo đáng sợ. Mặc dù tuổi mẹ cũng cũng không nhỏ, nhưng bà cũng là phụ nữ. Mỗi ngày ra cửa đều phải chịu ánh mắt soi mói của người khác trong lòng tự nhiên khó chịu.
Hai anh em bọn họ muốn cho mẹ vui vẻ hơn nên đặc biệt hỏi thăm không ít thuốc trị bỏng, biết được có bài thuốc bí truyền từ tổ tiên của một thầy thuốc y học cổ truyền. Cho dù là vết sẹo mười mấy năm cũng có thể trị, cho nên mới động lòng.
Chỉ là thuốc kia giá rất mắc, một hộp phải 200 đồng.
Tiền của nhà họ Tần đều bị ba phung phí nhiều năm như vậy, căn bản không lấy ra được. Cho dù có, cũng không có khả năng dùng nhiều tiền như vậy ở trên mặt mẹ.
Sắc mặt hai anh em hơi chần chờ, suy nghĩ một hồi vẫn là lấy ra. Mặc kệ nói như thế nào Sở Thiên Dũng đều là cháu trai đích tôn nhà họ Sở, địa vị của nó trong lòng ông ngoại khẳng định là khác. Nếu Vương thị thật sự nói xấu trước mặt ông ngoại. Có lẽ ông ngoại thật sự không muốn cho mượn tiền.
Tần Trường Bình móc ra một túi vải đã nhăn nhúm. Bên trong có một đống tiền, có 1 xu 5 xu, cũng có 1 đồng 2 đồng, vừa định đếm lại bị Vương thị cướp đi: "Số tiền này cũng đủ rồi. Nếu có dư tao sẽ trả lại cho tụi bây. Thiên Dũng ở còn cửa thôn chờ tao. Tao không nói với tụi bây nữa, đi trước đây!"
Vương thị nói xong lập tức nhét túi tiền vào túi mình, vội vàng rời đi.
Tần Trường Bình nhất thời choáng váng. Y dù sao cũng là đàn ông, thật mất mặt nếu cướp đồ về.
Tần Trường Tố vừa thấy hầm hừ kêu: "Mợ! Chỗ đó có thể hơn 30 đồng đấy! Mợ cầm đi hết buổi tối bọn cháu phải về nhà như thế nào!"
Bà mợ này cũng quá độc ác, rõ ràng nói là 20, nhưng lại duỗi tay cầm hết tất cả. Hơn nữa chạy còn nhanh như vậy! May mắn là họ hàng, nếu là tên ăn trộm xa lạ, có lẽ hai anh em bọn họ hợp lại cũng không đuổi kịp bà!
Vương thị dừng chân lại, dáng vẻ quay đầu có vài phần bực bội. Sau đó lật lật ở trong túi vải, ném 1 đồng về: "Đi xe chỉ mất mấy xu, nhiều tiền như vậy đủ hai đứa tụi bây trở về chứ?"
Vương thị nói xong di chuyển chân, chưa đến mấy giây đã mất bóng dáng.
"Anh! Chúng ta hà tất phải chịu loại uất ức này chứ? Bà ta cũng quá khốn kiếp, làm gì có một chút dáng vẻ của trưởng bối chứ!" Tần Trường Tố ngồi xổm xuống nhặt tiền, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, uất ức hôm nay ập vào trong lòng, nhất thời chôn đầu vào chân khóc.
Miệng Tần Trường Bình khô khốc, không biết nói gì cho phải. Chỉ trách hai bọn họ là vãn bối, lại có việc cầu người, còn học chưa đủ khôn khéo thôi...