Editor: demcodon
Dáng vẻ oán hận của Tần Trường Tố dường như muốn băm Vương thị thành trăm mảnh, nói xong lại cười giễu cợt một tiếng nói: "Chị vốn dĩ không muốn nói chuyện này cho người khác biết. Nhưng không ngờ bà không cho một chút tình cảm, còn muốn để cho chị giữ bí mật cho bà, không có cửa đâu!"
Tính tình mạnh mẽ này thật ra làm cho Sở Từ hơi thưởng thức, đồng thời càng cảm thấy chết lặng. Ban đầu nàng truyền lời đồn kia chỉ là vì muốn gậy ông đập lưng ông. Nàng cũng chưa từng xác định lời đồn là thật hay giả. Thậm chí cũng chưa từng hoài nghi trinh tiết của Vương thị, lại không nghĩ rằng bị nàng chó ngáp phải ruồi. Nàng nghe Tần Trường Tố vừa nói như vậy, cho dù ba anh em Sở Thiên Dũng là con của Vương thị và Sở Thắng Lợi, cũng chưa chắc đại biểu Vương thị là người trong sạch.
Tâm tình của Sở Từ lập tức tốt lên. Nàng vốn là người thù dai. Mặc dù Vương thị đến nhà gây chuyện đã qua hai - ba tháng. Nhưng muốn cho nàng hoàn toàn quên những chuyện này đó là không có khả năng.
"Em họ, có một số chuyện chị phải nhắc nhở em. Mấy ông cậu của chúng ta không có một người đáng tin cậy. Tương lai mặc kệ gặp được chuyện gì, trăm triệu đừng trông cậy vào bọn họ sẽ giúp em. Em và chị đều giống nhau, không có ba mẹ để dựa vào, ở trong mắt bọn họ chính là đồ chơi có thể tùy ý tiêu khiển; cầu xin bọn họ giúp đỡ sợ là ngược lại còn hại bản thân!" Tần Trường Tố nói tiếp.
Sở Từ chu môi cũng không phản bác. Bởi vì sự thật chính là như thế. Nhưng nàng đã hiểu điều này sớm hơn Tần Trường Tố.
Nhà họ Sở có rất nhiều họ hàng, so sánh với những họ hàng của bọn họ thì hai chị em nàng và Sở Đường ở trong mắt bọn họ là dễ kiểm soát nhất, cố tình lại có thể có lợi, không đánh chủ ý lên trên đầu bọn họ đó mới là kỳ lạ.
Cảm xúc của Tần Trường Tố hơi kích động, còn nói không ít chuyện vụn vặt về nhà họ Sở. Nhà họ Sở nhiều người, nên những chuyện vụn vặt cũng đủ để nói đến mấy tiếng đồng hồ. Sở Từ vốn dĩ tưởng rằng Tần Trường Tố tìm nàng có chuyện quan trọng nên đã xin Hoắc thần tiên nghỉ trước. Trước mắt chính thức rãnh rỗi không có việc gì, nghe nhiều một chút cũng không sao.
Đừng nhìn Tần Trường Tố chỉ lớn hơn nàng một tuổi, nhưng tính tình cũng rất trưởng thành. Cô nhớ tất cả những gì đã nhìn thấy khi đến thăm nhà họ Sở trước kia, nhìn dáng vẻ là ngay từ đầu đã không tin tưởng gia đình này.
"Con gái của cậu ba đã bị bán ra ngoài, còn không phải bởi vì mẹ ruột của nó không còn nên chỉ có thể bị bọn họ khi dễ sao? Với tính tình yếu ớt của Nữu Nữu, bị bán cho nhà khác chỉ có bị phí thời gian. Em họ à, cũng may mắn em không sống ở nhà cậu. Bằng không đã sớm trở thành vợ nhỏ của người khác, làm gì được sống tự tại như bây giờ..." Tần Trường Tố tán gẫu một hồi, thở dài một hơi chậm rãi nói.
Nhà ba ông cậu cộng lại có 7-8 đứa trẻ, làm cho cô đau lòng chính là Nữu Nữu nhà cậu ba. Khi Nữu Nữu còn nhỏ đã từng bị bán đi. Sau đó nhà người ta chê đứa trẻ này quá im lặng như là có bệnh mới trả về, thật vất vả sống đến 13 tuổi còn không thoát được một kiếp này.
Trong thôn có rất nhiều gia đình bán con đi, đặc biệt là giữa họ hàng càng là thường thấy.
Sở Từ chỉ là gật đầu, nàng không có ấn tượng gì với cô em họ kia. Cho nên cũng không có cái gọi là đồng tình.
Mỗi người đều có số mạng riêng, nhưng con người có thể chinh phục bầu trời. Từ trước đến nay nàng đều chỉ tin tưởng số mạng này tự mình có thể thay đổi, dựa dẫm vào người khác cũng vô dụng.
Tần Trường Tố trút giận bất mãn một hồi, cho đến buổi chiều mới vội vàng rời đi. Sau khi cô đi, trong thôn có nhiều người lại tìm đến nhà, đều là hỏi chuyện mở xưởng.
Nàng nghĩ đến thôn trưởng đã truyền ra chuyện nàng muốn mở xưởng.
"Sở Từ, kẹo giun kia thật sự là mày bào chế à? Thật là tuyệt vời, con tao bây giờ mỗi ngày đều ầm ĩ muốn uống. Không bằng mày nói cho tao biết cách làm như thế nào? Tự tao về mày mò, cũng tiết kiệm không cần đi mua..." Sân đầy người, một người trong đó nói.