Editor: demcodon
Lúc này Sở Từ chẳng những không sợ, ngược lại còn cười nhạo: "Anh là lão đại, lời anh nói tự nhiên là có chút uy tín. Nhưng Phúc Duyên Đài của tôi dám kiếm tiền thì cũng có phần chuẩn bị. Nếu anh nổi tiếng trong khu vực này cũng nên biết tôi thuê căn nhà này là của ai. Tôi đã thỏa thuận với chủ nhà, tôi thuê nhà của chú ấy, chú ấy sẽ giải quyết giúp tôi một số rắc rối. Nếu mấy người muốn gây rắc rối thì cũng có thể thử xem, nhìn xem rốt cuộc là ai có thể trị ai."
Nàng đã mơ hồ nghe nói đến xuất thân của chủ nhà Thiệu Quốc Hưng là gì. Nếu không tiền thuê nhà sẽ không đắt như vậy.
Thiệu Quốc Hưng là một nhân viên chính phủ nghiêm túc, chức vụ có lẽ không quá lớn. Nhưng trong huyện này nhất định là có quyền lên tiếng. Hơn nữa nghe nói cả nhà đều có uy tín danh dự. Nếu không lúc trước cho thuê nhà ông cũng sẽ không khoác lác nói sẽ giải quyết rắc rối giúp nàng.
Lúc này nàng vừa mới nói ra thì đối phương cũng hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị.
"Con bé, mày thật là can đảm, dám lấy ông Thiệu uy hiếp bọn tao. Mặc dù ông Thiệu có chút năng lực, nhưng cũng không phải một tay che trời. Bọn tao sau khi làm xong một vé bỏ chạy, không có chứng cứ chỉ trông vào một cái miệng của mày, ông ta cũng không thể làm gì bọn tao!" Lão đại lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái lại nói tiếp: "Nhưng tao muốn kiếm tiền, mày cũng cầu bình an làm ăn. Hôm nay mày ngoan ngoãn đưa tiền cho. Sau này nếu mày gặp chuyện phiền phức, nói không chừng mấy anh em bọn tao còn có thể giúp một tay. Nhưng nếu mày không cho thì hôm nay mày phải chịu tội."
Điều này đồng nghĩa với việc muốn thu phí bảo kê.
Sở Từ đột nhiên cười khẩy: "Anh cũng lục tung mọi thứ mấy lần rồi, có tiền hay không trong lòng anh không còn rõ sao?"
Sắc mặt của lão đại thật khó coi, quả thật lục tung trong nhà từ trên xuống dưới mấy lần cũng không thấy một xu. Ngoại trừ bàn ghế, ngay cả gà vịt thịt cá ở sân sau dường như cũng bán hết rồi, chỉ còn lại một số thứ bọn họ không cần. Ví dụ như đồ chơi bằng gỗ, đẹp thì có đẹp nhưng cũng không thể xem như tiền để tiêu. Bọn họ cũng không thể mang theo mấy thứ này ra ngoài tự mình nghĩ cách bán nó, phải không?
Ai mà không biết những món đồ chơi này là quà tặng chỉ có Phúc Duyên Đài mới có chứ chẳng biết nói này món đồ chơi là phúc duyên thai mới có tặng phẩm? Ăn trộm những món đồ độc nhất cũng vô dụng.
"Nói cách khác, mày không muốn khai?" Lão đại bất mãn nói.
"Tôi nói không có tiền mấy người cũng không tin, tôi có khai hay không có liên quan gì?" Sở Từ cười khẽ một tiếng. Sau đó, thân thể nhích nhẹ đến rèm cửa, tay cầm chổi lông gà treo ở trên tường.
So với gậy gỗ to trong tay những người này, thứ trong tay nàng thật sự hơi rùng mình. Nhưng cũng tốt hơn dùng tay không.
Quả nhiên, ngay lúc nàng lấy được vũ khí thì lão đại cũng nổi giận: "Nếu như vậy cũng đừng trách bọn tao chơi với mày!"
Nói xong lập tức ra một chiêu, một người trong đó vừa cảm giác đạp ghế, ước lượng gậy gỗ trong tay, trực tiếp đi tới nhìn đôi chân của nàng, giơ tay muốn đánh xuống.
Sở Từ cũng không có ngăn cản. Dù sao đồ chơi trong tay nàng không chịu được bao nhiêu sức lực. Mặc dù quấn cổ tay, nhưng chổi lông gà đơn giản này giống như một con rắn linh hoạt, rẽ qua gậy gỗ đánh trên cổ tay người này, đối phương ăn đau gậy gỗ rơi xuống đất rầm một tiếng. Sở Từ vươn chân ra móc lên đá lại, cả cây gậy đập vào đầu người này trong tích tắc, nhất thời đổ máu.
Động tác liên tiếp này làm cho mọi người sửng sốt.
"Ồ, còn là người biết võ à? Chẳng trách giọng điệu lớn như vậy! Nhưng tao thật muốn nhìn xem một mình mày có thể đối phó với mấy người! Hừ!" Lão đại nhìn thấy thì tức giận, lập tức đứng lên đánh.