Editor: demcodon
Dì Tiền nhìn thấy Sở Từ đập phá quán chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị dao cắt, nhịn một hồi thật sự không nhịn được nữa mới nói: "Rốt cuộc mày muốn thế nào? Mấy ngày nay tao cũng không trêu chọc mày."
"Không trêu chọc? Bà không phải không biết chuyện gì đã xảy ra trong quán tôi chứ? Trong số chín tên trộm, người đứng hàng thứ ba chính là cháu trai của bà. Bọn họ vẫn đang ở đồn công an, bà có muốn đến đó tận mắt nhìn hay không?" Sở Từ khẽ khịt mũi, lạnh lùng đảo mắt qua nói thẳng.
Sở Từ vừa nói lời này thì sắc mặt của dì Tiền thay đổi lập tức.
Bà vẫn không dám rời đi chính là muốn xem tình hình xảy ra bên quán bên cạnh. Thằng ba kia là cháu họ hàng xa của chồng bà, không có quan hệ huyết thống. Nhưng thường xuyên đến quán ăn cơm ủng hộ việc buôn bán nên coi như khá thân. Bà vẫn biết đứa cháu này là tên lưu manh. Cho nên bình thường phục vụ đồ ăn thức uống ngon, hy vọng tương lai nếu có người gây chuyện thì đứa cháu này có thể giúp một tay. Nhưng hôm nay tình cờ gặp, bà nghĩ đến chuyện buồn bực gần đây nên nói với thằng ba mấy câu. Sau đó tặng hai điếu thuốc cộng thêm 50 đồng làm cho thằng ba nghĩ biện pháp hù dọa Sở Từ, làm cho Sở Từ nhanh cút đi.
Kỳ thật bà nghĩ thằng ba hẳn là chỉ biết dẫn theo một đám người đi quấy rầy việc buôn bán của nàng mà thôi. Nhưng không ngờ thằng ba cả buổi trưa cũng chưa ra tay, đến trời tối hôm nay mới đến Phúc Duyên Đài.
Bà vẫn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh quán bên cạnh. Đặc biệt là khi cảm thấy đám người thằng ba đi đến trong lòng còn hơi bất an. Dù sao trong Phúc Duyên Đài chỉ có một mình Sở Từ, mà đối phương là một đám đàn ông. Trong đêm đen gió mạnh, lỡ như đám người này giết Sở Từ nó sẽ trở thành một vụ án lớn.
Cho nên bà vẫn chờ, nhưng cũng không có nghe thấy Sở Từ kêu cứu mạng. Thậm chí không bao lâu đã quá nghe thấy tiếng đánh nhau, trong lòng càng cảm thấy tồi tệ.
Trên người của đám người thằng ba đều mang theo mã tấu. Một khi đánh nhau nếu chiếm được lợi thì thôi. Nhưng nếu là chịu thiệt thì nhất định sẽ rút vũ khí. Đến lúc đó không chừng sẽ gây ra án mạng chết người. Bà chỉ muốn Sở Từ cút đi hoặc là làm cho nàng chịu thua lỗ. Nhưng cũng không muốn gây ra chuyện lớn như vậy.
Đặc biệt là khi công an đến, trái tim bà nhảy đến cổ họng, hy vọng mấy người kia đừng bị bắt đi. Nhưng mọi chuyện không theo ý muốn của mọi người. Chín người đều bị bắt hết, tất cả đều vào đồn công an. Mọi chuyện đều thành như vậy, nhưng Sở Từ không sao. Mặc dù trên người có vết máu, nhưng nhìn dáng vẻ thô lỗ của nàng chỉ sợ vết máu cũng không phải của nàng.
"Cháu trai gì, tao không biết..." Dì Tiền già mồm nói.
Sở Từ vừa nghe lời này thì biết người này lại muốn chơi xấu, cũng lười lý luận với bà. Lúc này trực tiếp ra tay, trước mắt thấy được thứ gì lập tức đều bị nàng đập tan nát, đập sạch sẽ.
Âm thanh lách ca lách cách không ngừng vang lên. Dì Tiền cũng nóng nảy, lập tức tiến lên ngăn cản. Nhưng Sở Từ làm sao để yên cho quấy rầy nàng chứ? Lúc bà lao đến lập tức nhấc chân đá mạnh một cú. Đột nhiên dì Tiền chạm mông xuống đất hét chói tai.
"Chao ôi... sắp chết rồi! Mọi người ơi, Sở Từ điên rồi! Mau đến đây!" Dì Tiền đau đớn nhất thời hét lên.
Chỉ là đúng lúc bên ngoài lại vang lên tiếng pháo che giấu tiếng gào của bà.
"Bà tiếp tục kêu, tốt nhất kêu người đến. Đến lúc đó chuyện này tôi cũng chỉ có thể giải quyết ở đồn công an. Thằng ba là cháu của bà, chính miệng nói phải giúp bà trút giận. Bà nói nếu tôi một mực chắc chắn nói bà hại tôi, nửa đời sau này của bà có thể sống tốt hơn không?" Sở Từ nhìn bà lạnh lùng nói.