Editor: demcodon
Sở Từ nói xong trên mặt Sở Đường đã chỉ còn lại vui mừng. Cậu vội vàng lấy cặp sách hơi cũ nát rút ra một cuốn sách, mở bài văn đầu tiên ra đưa cho cô đọc nó.
Bài văn đầu tiên tên là , Sở Đường nói đây là một đoạn văn xuôi. Sở Từ cũng không biết văn xuôi là gì, chỉ cảm thấy câu ở đây hơi kỳ quái. Mặc dù tuyệt đẹp nhưng lại không có thơ từ ngắn gọn. Nhưng đọc lên cũng thuận, có thể làm cho người khác hiện lên hết bài này đến bài khác, cảnh quan trong bài văn thực sự làm cho người khác mong đợi.
"Dòng suối ở đây thong thả, quanh quẩn mỗi chân núi, dòng suối gợn sóng nhẹ nhàng bên hai bờ sông, tràn đầy hoa dại cao hơn đầu ngựa, đỏ, vàng, xanh, trắng, tím, năm màu khác nhau, trải dài giống như tấm thổ cẩm chưa dệt xong, chói mắt giống như đường chân trời ráng màu, sáng lạn giống như cầu vồng trên trời cao. Những hoa dại này mọc cao chi chít, đoá hoa nở to tám tấc như mã não, cánh hoa to cỡ bàn tay..."
Những câu nối liền này bằng cách đoán Sở Từ có thể nhận ra. Nhưng nếu không đọc cả câu thì chữ ở đây ít nhất có hơn phân nửa nàng không nhận ra.
Nhưng bất chấp nàng đọc vấp Sở Đường vẫn bị sốc. Cậu nghĩ rằng Sở Từ sẽ đọc được 4-5 chữ đơn giản nhất trong một câu. Nhưng không nghĩ tới lại có thể đọc được bài văn!
Mặc dù không quá lưu loát, cũng hơi sai. Nhưng đối với một người chưa từng đi học thì đã rất tuyệt vời.
"Chị, vậy chị biết viết không?" Sở Đường hơi nói lắp hỏi.
Sở Từ gật đầu hoạt động cổ tay, cầm bút máy của Sở Đường đi chuyển trên giấy.
Cây bút này rất cứng, làm cho nàng không quen. Cho nên chữ viết ra cũng kém rất xa trình độ thật sự của nàng. Nhưng chữ này sạch sẽ vẫn có thể nhìn ra vài phần ngông nghênh. Sở Đường nhìn thấy hoàn toàn choáng váng.
"Chữ... chữ của em thật kém hơn chị." Đầu lưỡi Sở Đường cong lại.
"Ha ha, thật không, bình thường lúc nhàm chán thì tùy tiện viết." Sở Từ cười gượng một tiếng.
Nàng sống hơn 30 năm, làm tiểu thư khuê các 16 năm. Ngoại trừ luyện võ thì mỗi ngày cũng sẽ dành một chút thời gian luyện chữ và chơi cờ. Sau này mặc dù lên chiến trường, dành nhiều thời gian trên cát vàng. Đôi khi nàng cũng sẽ nghiên cứu quân sự và thảo luận một chút chữ người đọc sách nào viết đẹp.
"Vậy... mấy cuốn sách kia chị còn giữ không? Nếu như là đồ thật lâu trước kia hẳn là quyên góp lên..." Sở Đường ngơ ngác nói.
"Quyên góp? Sớm đã bị chị đốt rồi. Lúc ngày mùa đông không có củi để dùng, thứ đồ chơi kia vừa vặn là bảo bổi có thể làm nhóm lửa." Sở Từ cười toe toét, mở miệng nói với cậu bé ngốc nghếch kia.
Sau khi cô thốt ra lời này, khóe miệng Sở Đường co giật dữ dội, da thịt trong lòng dường như bị lưỡi dao sắc bén chọt vào. Mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng cảm thấy Sở Từ đã đúng. Dù sao người còn sống mới là quan trọng, mùa đông lạnh như thế nào trong lòng cậu là rõ ràng.
Lúc này biết được Sở Từ có thể biết chữ đối với Sở Đường đã là thật bất ngờ. Ngoài ra bản lĩnh đan nhiều loại này càng làm cho ánh mắt cậu nhìn Sở Từ thay đổi rất nhiều.
Trước đây, khi đối mặt với Sở Từ cậu có chút tâm tư thông cảm, nói chuyện với cô không dám nói quá mức uyển chuyển sợ cô nghe không hiểu được. Thậm chí còn cố ý tránh những điều có thể làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Nhưng bây giờ có vẻ so với hai người, cậu được đi học ngược lại kém hơn Sở Từ rất nhiều mặt.
Chị nhà mình có khả năng, cậu dĩ nhiên vui mừng hơn bất cứ ai. Ngay cả làm việc cũng đều hăng say.
Có kỹ thuật mới này, bình thường hai chị em ngoại trừ đón tiếp Xuyên Tử chính là đan đủ loại đồ chơi nhỏ.
Những vật nhỏ này không phiền phức, hai người làm từ từ. Một ngày có thể làm ra hơn 100 con, nhưng Sở Từ không vội bán chúng. Vào ngày đầu tiên tặng cho Xuyên Tử một con ếch tinh xảo nhất, mặt khác cho cậu 10 viên kẹo trái cây để cho cậu mang theo thứ này khoe với đám bạn nhỏ, xem như một việc tuyên truyền cho buôn bán nhỏ của mình trước.