Editor: demcodon
Mục lục sách Phúc Duyên vừa xem đã hiểu ngay, chỉ có năm mục, phân biệt là: nấu nướng, may, thủ công mỹ nghệ, dược lý và dưỡng sinh.
Những từ này rất đơn giản, nàng còn xem hiểu. Nhưng cũng bởi vì xem hiểu cho nên mới sẽ tức giận. Năm hạng mục này, đặc biệt là hai mục trước, chỉ có những người phụ nữ chỉ biết giúp chồng dạy con mới có thể học. Bây giờ lại hiện ra ở trước mặt nàng là có ý gì?
“Thí chủ đừng tức giận, những thứ này đều là đồ tốt thực dụng. Chỉ cần thí chủ dụng tâm học tập thì phúc khí trên người tự nhiên sẽ ngày càng nặng, có chỗ lợi với người thân đã mất của thí chủ.” Tiểu hòa thượng cũng không ngốc, biết Sở Từ để ý cái gì.
Nói chuyện phiếm với loại người liếm máu trên mũi đao này phải hiểu rõ trước uy hiếp của đối phương ở chỗ nào.
Chỉ là dáng vẻ tiểu hòa thượng này nói chuyện hơi vội vàng, ánh mắt Sở Từ chợt lóe quét nhìn cậu cười cười: “Những thứ phiền toái này không cần cậu học, cậu tự nhiên là đứng nói chuyện không đau eo. Bản tướng quân từ 3 tuổi đã bắt đầu đứng tấn, 5 tuổi là có thể bày chiêu thức ra hình ra dạng, 16 tuổi lên chiến trường, vừa đi chính là 20 năm. Nếu trong sách Phúc Duyên này của cậu dạy là cưỡi ngựa bắn cung võ công thì tôi đây khẳng định không nói hai lời. Nhưng lại tìm những thứ tôi không am hiểu tới làm gì?”
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu của tiểu hòa thượng kia giật giật. Vũ lực trước kia của Sở Từ vốn dĩ đã đủ lợi hại. Nếu thật tìm võ công bí tịch cho nàng vậy còn không vượt nóc băng tường quậy thế giới này đến lung tung rối loạn sao? May mà thân thể Sở Từ nhập hồn này không tốt lắm, càng không có căn cốt võ học gì. Bằng không trọng trách cậu độ hóa Sở Từ khẳng định không thành được.
“Thí chủ không muốn học cũng được. Bây giờ có thể đầu thai, chỉ là phải oan ức cho người thân của thí chủ. Thiên Đạo có luân hồi, dựa theo tội nghiệt hiện tại, linh hồn bọn họ trước tiên phải chịu trừng phạt trăm năm. Sau 10 kiếp chỉ sợ không thể đầu thai làm người được. Mặc dù làm súc sinh cũng không được chết già.” Giọng nói của tiểu hòa thượng giòn giã, nhưng nghe tới thật là không làm cho nàng thích.
Khóe miệng Sở Từ hơi run rẩy, nàng sống nhiều năm như vậy cũng chưa nghĩ đến sẽ có một ngày bị loại tiểu quỷ này uy hiếp. Nhìn dáng vẻ và lời lẽ chính đáng này của cậu, thật rất muốn bóp chết cậu. Đừng tưởng rằng dáng vẻ đáng yêu là có thể làm nàng mềm lòng.
“Hừ, hóa ra tiểu hòa thượng cũng biết uy hiếp người. Thôi, còn không phải là học mấy thứ thôi sao, bản tướng quân vẫn còn làm được!” Sở Từ trợn trắng mắt, trong lòng mắng một tiếng.
“Nếu thí chủ đồng ý học tập vậy tiểu tăng lại nói tỉ mỉ một chút.”
Khuôn mặt nhỏ của tiểu hòa thượng dường như hơi hồng. Sở Từ còn tưởng rằng cậu là lục căn thanh tịnh, không nghĩ tới tâm lý cũng không khác gì với đứa bé, lập tức lại hơi nhìn kỹ và buồn cười.
“Năm hạng mục kỹ năng của sách Phúc Duyên này là căn cứ vào tình cảnh và tính cách trước mắt của thí chủ để chọn ra. Mục đích chính là muốn cho thí chủ tu thân dưỡng tính, tiếp xúc cuộc sống nhiều một chút, hiểu rõ đời người mỹ diệu, đừng cả ngày nghĩ đánh đánh giết giết.”
Khóe miệng Sở Từ nhếch lên, một tiểu hòa thượng đến dạy nàng học đời người mỹ diệu? Không phải buồn cười giống như bảo nàng đi dạy hòa thượng đừng sát sinh sao?
“Thí chủ đừng cười!” Tiểu hòa thượng thấy nàng cười vội vàng “nghiêm túc” nói tiếp: “Sách Phúc Duyên có một không gian phụ thuộc, trong không gian đầu có một linh thụ. Khi năm hạng mục kỹ năng này của thí chủ có điều tiến bộ và thực dụng sẽ đạt được thù lao. Linh thụ sẽ được tẩm bổ, sau khi đạt tới mức nhất định sẽ kết ra trái cây, dùng trái cây sẽ kéo dài tuổi thọ. À đúng rồi, một quả trái cây chỉ có thể kéo dài một năm. Trước mắt mạng này của thí chủ còn lại kỳ hạn ba tháng. Nếu thí chủ ở thế giới này không sống tròn trăm tuổi vậy sẽ không tính, đến lúc đó người thân của thí chủ cũng sẽ...”