Kế tiếp thu xếp hậu sự, Sở Từ đều xử lý ổn thỏa, liên tục mấy ngày vẫn chưa nghỉ ngơi cho đến khi người vào đất. Hoắc Hạnh Quả khóc đến mệt mỏi, những người khác cũng dịu lại từ trong đau khổ. Sở Từ dường như mới phát hiện, một mình ở trong không gian nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được rớt xuống vài giọt nước mắt.
Sở Từ căn bản không thừa nhận mình đang khóc. Ông Hoắc kia trước giờ ghét bỏ nàng hung dữ tàn nhẫn, không có gì để lưu luyến.
“Thí chủ, cô cũng đừng tự trách quá nhiều. Mặc dù người ngoài cũng có thể dùng trái thần, nhưng dù sao cũng có hạn chế...” Ngộ Trần ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Hoắc thần tiên không có bệnh tật gây tai họa gì lại tự nhiên chết. Cho nên dùng trái thần cứu mạng cũng không có tác dụng.
Tất nhiên, trên cây thần của Sở Từ cũng không có trái dư.
“Con lừa trọc, không có thị lực gì cả.” Sở Từ bật cười, búng tay một cái, hai con ngỗng trắng ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Tiểu hòa thượng lập tức buồn bực, cậu rõ ràng cảm thấy Sở tướng quân trông yếu ớt rất nhiều, nên mới tiến lên khuyên nhủ hai câu. Nhưng ai ngờ nàng lại trừng mắt, còn hung dữ tàn nhẫn hơn bình thường, biểu cảm này cũng quá đáng sợ! Không được, phải trốn đi, một tuần, không, một tháng cũng không thể xuất hiện!
Lập tức, cả người ẩn thân vào trong lá thần xum xuê, thân thể trong suốt hoàn mỹ ẩn nấp. Hai con ngỗng trắng cũng không thể tìm ra cậu.
Sở Từ khịt mũi mấy tiếng, xoa dịu cảm xúc, mọi chuyện như bình thường.
* * *
Hoắc thần tiên vừa đi, Sở Từ cũng không cần kiêng kỵ nữa. Bắt đầu chuẩn bị đến việc đi thủ đô.
Hoắc Hạnh Quả và Sở Ninh chắc chắn sẽ đi theo nàng, còn lại chính là Thôi Hương Như và Tần Trường Tố.
Thôi Hương Như mở xưởng quần áo dưới sự gợi ý và góp cổ phần của Sở Từ. Tuy không lớn, nhưng việc kinh doanh rất tốt. Chị cũng dựa vào cửa hàng của bà Vương kinh doanh, cuộc sống ngày càng rực rỡ, cả người cũng tự tin hẳn lên. Thậm chí đã quen một mình ra ngoài nói chuyện làm ăn. Ngoài vẻ ngoài trông dịu dàng nhã nhặn như cũ, tính tình cũng đã khác hẳn.
Dù sao trọng tâm công việc của chị cũng ở huyện Y Thủy và vùng xung quanh. Bây giờ vừa mới bắt đầu, cũng không thể tùy tiện đi thủ đô. Cho nên tự nhiên chỉ có thể ở lại.
Tần Trường Bình phải quản lý nhà máy dược phẩm. Hơn nữa quy mô nhà máy càng lúc càng lớn, đương nhiên không thể đi. Cho nên rối rắm duy nhất cũng chính là Tần Trường Tố.
Trong quán ăn có người quản lý. Đầu bếp là người được Thẩm Dạng và Từ Vân Liệt giới thiệu, nên đều rất ổn thỏa. Người tính sổ sách là cô ngược lại có thể có hoặc có thể không. Hơn nữa cô cũng chưa từng đi qua nơi quá xa, trong lòng hơi bất an. Nhưng lại sợ tính khí vô tư của Sở Từ sẽ không thể chăm sóc tốt cho hai cô bé kia. Huống chi mẹ cô còn sống ở thôn Thiên Trì, càng không dám tùy tiện đi thành phố lớn.
“Con đi đi, mẹ ở nơi này khá tốt. Anh con có thể chăm sóc cho mẹ.” Sở Tú Trinh nhìn con gái cười tủm tỉm nói.
Bà hiện đang sống trong nhà của Sở Từ ở thôn Thiên Trì. Ngoài bà ra còn có hai nữ công nhân không có nhà làm ở nhà máy. Cho nên bình thường bà có người để nói chuyện tâm sự. Hơn nữa bà còn giúp Sở Từ chăm sóc bảy mẫu đất, có chuyện để làm nên cuộc sống cũng thong thả hơn.
Người dân xung quanh đều khách sáo với bà, đời này của bà cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày trải qua cuộc sống thoải mái như vậy.
“Mẹ, con cảm thấy mình không làm được gì, đi thủ đô không phải mất công liên lụy đến em họ sao?” Tần Trường Tố thở dài, hơi ngượng ngùng nói.
“Tiểu Từ không phải loại người như vậy. Hơn nữa mẹ nghe anh con nói, thủ đô rất phát triển. Nếu con cảm thấy năng lực mình không đủ, vậy thì đi học. Con còn trẻ như vậy, sợ gì? Anh con trước kia cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, nó chỉ sợ quản lý nhà máy của Sở Từ không tốt nên nhờ người tìm rất nhiều sách để đọc. Bây giờ không phải cũng khá tốt sao?”