Huyện Y Thủy phát triển cũng không nhanh, nên 2-3 năm qua giá cả thay đổi cũng không quá rõ ràng. Nhưng khi đến thủ đô, Sở Từ lại có cảm giác khác hẳn. Truyện Hot
Cả đoạn đường đến đây, nhà lầu khắp nơi vẫn còn mới xây, đường xá cũng rất rộng rãi sạch sẽ. Trên đường ngoài xe buýt cũng có rất nhiều người đi xe đạp, thậm chí lái ô tô. Các cửa hàng ven đường càng xây cao hơn, nhìn qua cũng hơi cao cấp hơn.
“Em đã chuẩn bị tâm lý kỹ rồi, anh yên tâm đi. Mấy năm nay em tích góp được rất nhiều tiền, nhất định đủ dùng.” Sở Từ nói.
Dù giá cả ở thủ đô có cao đến đâu cũng không thể quá mức. Sở Đường cũng viết thư cho hắn nói qua tiền lương hàng năm của một số công nhân viên chức bình thường chỉ hơn 1000 đồng, một tháng hơn 100 đồng đã không tệ. Vẫn hơi khác với bên Cảng Thành.
Hơn nữa, nàng có hai sản nghiệp do mình gây dựng. Phúc Duyên Đài thu nhập khoảng 20.000 một tháng, hơn nữa đó là tiền lãi. Ở huyện Y Thủy, tuyệt đối không có quán ăn nào khác có thể làm được như nàng. Mặc dù khoảng thời gian trước nàng đã bỏ ra một phần mua nhà mới, nhưng vẫn còn lại hơn 100.000 tài chính. Về phần nhà máy dược phẩm thì càng không cần phải nói. Nếu không có lợi nhuận cũng không thể mở rộng liên tục trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Lợi nhuận của nhà máy dược phẩm thật đáng sợ. Ngoài việc Sở Từ trả lại số tiền đã vay mua máy móc ban đầu và sau này còn kiếm lời 5-600.000 đồng. Trước khi đến thủ đô, nàng đã đặc biệt tính sổ sách. Ngoài hai tài sản cố định, trước mắt trong tay nàng có hơn 748.000 đồng. Nếu nói ra có thể làm cho nhiều giật mình.
So với số tiền lúc trước Lữ Lương Tây ăn xài phung phí và quyên góp thì hơn 700.000 của Sở Từ nhìn qua quả thật không nhiều. Nhưng cần phải biết rằng, tiền của Lữ Lương Tây là kiếm được từ Cảng Thành. Mà thu nhập của Sở Từ đều nhằm vào huyện Y Thủy và các thành phố xung quanh.
Chỉ dựa vào một hộp thuốc 1-2 đồng để thu lợi nhận như hiện nay là điều tuyệt đối chưa từng có. Hơn nữa, nhà máy của nàng hiện tại vẫn trong giai đoạn phát triển, tương lai chỉ biết càng tốt.
Nhưng Sở Từ cũng biết Từ Vân Liệt không thiếu tiền.
Đưa mắt nhìn toàn bộ huyện Y Thủy, mạnh hơn nhà máy dược phẩm của nàng cũng chỉ có nhà máy sản xuất máy móc của Thẩm Dạng. Dù sao nó cũng phát triển trước nàng. Hơn nữa có phía trên che chở nên khác, tài chính không thiếu, cả hành trình suôn sẻ, còn tiếp thu được nhiều kỹ thuật nước ngoài, tiền đến tự nhiên dễ như trở bàn tay. Thẩm Dạng có nói qua với nàng, nhà máy sản xuất máy móc có cổ phần của Từ Vân Liệt.
Mặc dù Từ Vân Liệt không có tiền, nhưng trong thời gian hắn nghỉ phép ở nhà, dựa vào năng lực bản thân đã mang lại ảnh hưởng và lợi nhuận không nhỏ cho nhà máy của Thẩm Dạng. Vì vậy, hắn làm ông chủ thứ hai ổn định vững chắc. Mặc dù không biết giá trị con người bao nhiêu, nhưng chắc chắn không thể thấp hơn nàng.
Cho nên lúc này, Từ Vân Liệt chủ động trả tiền, Sở Từ cũng không khách sáo với hắn.
Từ Vân Liệt quả thực rất chu đáo, giao thông gần khách sạn thuận tiện. Điều quan trọng nhất chính là gần trường học mới của Hoắc Hạnh Quả. Trường học này do người nhà họ Thẩm chủ động giúp tìm. Kể từ khi ba mẹ của Thẩm Dạng biết nàng muốn đến thủ đô gần như không rãnh rỗi. Ba ngày hai bữa cứ hỏi thăm nàng cần gì, sau đó gửi đến cho nàng.
Nếu không phải ba mẹ Thẩm biết về mối quan hệ giữa Sở Từ và Từ Vân Liệt, chỉ sợ cũng sẽ cố gắng tác hợp cho nàng và Thẩm Dạng. Tất nhiên, nhà họ Thẩm cũng nói Từ Vân Liệt là con nuôi còn thân hơn con trai ruột, có thể xứng đôi với nàng càng tốt, làm cho Thẩm Dạng buồn bực thật lâu.
Đương nhiên, nhà họ Thẩm đối xử tốt với Từ Vân Liệt cũng có lý do. Nàng nghe nói khi Từ Vân Liệt nhập ngũ năm đầu tiên đã chỉ ra sai lầm của đội trưởng là Thẩm Dạng này, tránh cho tổn thất không cần thiết. Sau đó thậm chí đã cứu Thẩm Dạng hai lần.
Nếu như không có Từ Vân Liệt, thiếu gia ăn chơi trác táng như Thẩm Dạng cho dù còn sống, nhất định cũng sẽ thiếu tay chân.