Từ Vân Liệt ngồi thẳng người trên ghế lái phụ, vốn dĩ đôi mắt kiên định đều mơ hồ vài phần, đôi tay đặt trên hai đầu gối gõ nhẹ mấy cái. Như thể người vừa rồi nói chuyện không phải là hắn.
Nhưng mà Sở Từ cũng không đáp lại hắn, đột nhiên đạp chân ga, người trong xe lắc lư hai cái đã nhìn thấy xe cách nơi vừa rồi mấy chục mét.
Chỉ thấy Sở Từ tay cầm vô lăng, động tác hơi mới lạ, không ngừng xoay tròn. Điểm chết người chính là tốc độ không hề giảm đi chút nào, người ở trong xe nhưng đều có thể cảm nhận được bánh xe bên ngoài cuốn lên bụi đất cuồn cuộn. Đoạn đường xóc nảy càng làm cho người trong xe lắc lư.
Từ Vân Liệt thì không sao, có trận đánh lớn nào mà hắn chưa thấy qua? Hắn là người luyện võ nên ngồi vững vàng như Thái Sơn. Nhưng đồng chí Tiểu Vương thì hơi buồn bực. Mặc dù y ngồi ở băng ghế sau những thân thể vẫn không ngừng chuyển động từ bên này sang bên kia. Chỉ cảm thấy cơ bắp trong cơ thể đều đang run rẩy, cảnh tượng trước mắt đều trở nên không rõ ràng, dạ dày đột nhiên cuồn cuộn.
Xong rồi xong rồi, tốc độ nhanh như vậy, một khi đụng phải cây hoặc là tảng đá lớn thì chết chắc rồi!
Tiểu Vương trợn mắt, há miệng nói: “Cô... cô Sở, chậm lại... chậm lại, đạp thắng....”
Đây là lần đầu tiên Sở Từ lái xe, khó tránh khỏi không quen. Nhưng nàng cũng đã nhìn mấy lần, thỉnh thoảng cũng nghe Từ Vân Liệt giải thích nên căn bản không có vấn đề gì, chỉ cần luyện tập mà thôi. Đặc biệt là lúc này nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Tiểu Vương, trong mắt hiện lên một nụ cười ranh mãnh, tay lái lại không ngừng xoay chuyển.
Sau mười mấy phút mới chậm rãi ổn định lại. Nhưng Tiểu Vương ngồi phía sau đã hơi hỗn loạn. Sở Từ nhìn y đáng thương nên dừng xe lại để cho y xuống xe bình tĩnh một chút, lại càng nôn ói đến trời đất tối tăm.
“Tiểu Vương là người trợ giúp đắc lực nhất bên cạnh anh...” Từ Vân Liệt mím môi, hơi oán hận nói.
Năng lực của Từ Vân Liệt tương đối đặc biệt, nên cấp trên phê chuẩn cho hai nhân viên cần vụ* đi theo bên cạnh, phụ trách cuộc sống hằng ngày của hắn.
(*Cần vụ: cần = chịu khó, vụ = việc. Nhân viên giúp những việc vặt trong sinh hoạt của một cán bộ trung cao cấp.)
“Nhìn anh đau lòng như vậy, làm quân nhân chỉ có chút năng lực chịu đựng như vậy sao? Mới 10 phút đã nôn ói thành như vậy, xem ra việc huấn luyện của anh còn cần được tăng mạnh.” Sở Từ mỉm cười và nói với Từ Vân Liệt.
Nhưng dáng vẻ này trong mắt Từ Vân Liệt chính là liếc mắt đưa tình, trái tim như nghẹt thở. Hắn đột nhiên tiến lên, ôm lấy eo kẹp người vào ghế điều khiển, trực tiếp đặt lên trên đùi mình: “Kỹ thuật lái xe của em cần phải học thêm, chỉ cần anh rảnh sẽ dạy cho em... Tiểu Vương! Cậu lên xe đi.”
Xe này rộng rãi, hai người ngồi ở ghế điều khiển cũng không chật chội. Hơn nữa dáng người của Sở Từ vẫn tương đối mảnh khảnh nhỏ xinh, càng thuật tiện di chuyển.
Chỉ là bởi vậy nên tư thế hơi mập mờ.
Sở Từ ngẩn người một hồi, xúc cảm sau lưng đều chân thật. Ngay cả hơi thở căng thẳng mà Từ Vân Liệt cố ý đè nén đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Khởi động, đạp ga, ấn tay nàng điều khiển vô lăng.
Sở Từ chỉ cảm thấy 'gương mặt già' của mình hơi phiếm hồng, không gian nhỏ hẹp càng làm cho không khí tràn ngập căng thẳng và xấu hổ.
Chiếc xe chạy vững chắc, nhưng chậm như con ốc sên.
“Không lái! Không thú vị.” Sau mấy phút, Sở Từ không kiên trì được nữa khẽ khịt mũi, lại nói: “Sĩ quan Từ, có thể thả tôi xuống không?”
“Tính cách này của em thực sự không thay đổi chút nào, còn giống như con mèo hoang.” Từ Vân Liệt cười khẽ, ngược lại cũng không từ chối.
Nếu không bao lâu nữa đến trạm kiểm tra, đến lúc đó làm cho người nhìn thấy cũng không tốt. Cho nên dù Sở Từ không nói, hắn cũng phải buông người xuống.
“Mèo hoang? Em còn tưởng rằng em giống con cọp cái chứ.” Sở Từ bĩu môi, lập tức nhảy xuống xe, tiếp theo giương nanh múa vuốt gào một tiếng về phía Từ Vân Liệt.