Bùi Phương đứng ngồi không yên, nhưng nhìn vào ánh mắt Từ Phú Niên cũng không là áy náy và buồn bã, mà là tức giận.
Mấy ngày nay bà trốn ở nhà mẹ, nhưng tất cả mọi chuyện ông cụ điều tra được cũng nói cho bà biết hết. Tất nhiên kể cả chuyện của Sở Từ. Bà cũng không thích Sở Từ. Dù sao thì sự xuất hiện của người này đã làm thay đổi cuộc sống ổn định của bà. Nhưng tương tự, bà cũng không chán ghét nổi. Bởi vì mẹ của Sở Từ giống như bà, đều là một nạn nhân.
Ba mẹ già của bà đều là người ân oán rõ ràng. Khi biết được sự thật, mặc dù có oán hận với nhà họ Bạch. Nhưng kêu bà đừng trút giận lên một đứa trẻ vô tội. Cho nên, bà chỉ không đành lòng và oán hận với Từ Phú Niên.
Bà chỉ hận lúc trước mình bị mù, lúc xem mắt cho rằng bà sẽ là anh hùng giống như Bạch Phụ Bình thực sự! Bà cho rằng sự dịu dàng và quan tâm của ông là tình cảm chân thành! Tất cả đều là giả!
Hồi đó, ông với với Sở Tú Hòa kia mới là chân tình thật lòng! Mặc dù là cô gái do mẹ già của ông làm mai, nhưng bọn họ đã ở với nhau từ lâu và có tình cảm vô cùng sâu nặng. Nhưng dù tình cảm sâu nặng, ở trước giàu sang quyền quý đều có vẻ rất nực cười!
Bùi Phương cười khẩy. Mặc dù vì con gái, bà cũng không muốn ly hôn. Nhưng khi nghĩ đến tương lai mình còn phải sống chung với một người đàn ông đạo đức giả đáng sợ như vậy, bà cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi!
“Mẹ... mẹ có phải có hiểu lầm gì với ba con không? Mẹ không phải đã biết từ lâu về cuộc sống trước kia của ba con à? Tại sao còn...” Bạch Mẫn Hoa hơi bất an, vội vàng nói.
“Mẫn Hoa, mẹ chỉ biết hoàn cảnh sống trước kia của ông ta. Nhưng gần đây mẹ mới biết thì ra ông ta đã có một trai một gái ở bên ngoài!” Bùi Phương tức giận đến mức nghiến răng, tiếp đó nói với Từ Phú Niên: “Nhiều năm qua, tôi tự hỏi bản thân cũng đã cố gắng hết sức vì cái nhà này. Nếu ngay từ đầu ông chịu nói sự thật có lẽ tôi sẽ chấp nhận ông. Nhưng ông đã làm gì? Ông đã giấu giếm tôi 20 năm. Nếu không phải ba tôi cho người điều tra thì đến bây giờ tôi còn bị ông lừa gạt!”
Bùi Phương nói xong không kìm được nước mắt.
Trong những năm qua, bà luôn thận trọng trước mặt chồng. Từ Phú Niên bản chất là người đa nghi, lòng tự trọng cao. Mặc dù bà xuất thân từ gia đình trí thức, nhưng bà không bao giờ dám thể hiện quá xuất sắc trước mặt Từ Phú Niên. Thậm chí năm đó bà còn từ bỏ sự nghiệp giáo viên ở trường đại học của mình và tập trung làm bà nội trợ bình thường trong gia đình. Bà đã từng cho rằng Từ Phú Niên đáng giá, bà cho rằng ông có tồi tệ đến đâu thì vẫn có thể có được lòng trung thành. Nhưng kết quả lại làm cho bà hoàn toàn thất vọng.
Bạch Mẫn Hoa bị sốc khi nghe lời nói của mẹ, thật lâu sau chưa hồi phục lại tinh thần.
“Mẹ, mẹ nói dối, ba con sao có thể có con ở bên ngoài chứ? Chẳng lẽ... là cô ta? Sở Từ này? Con không tin lời nói của cô ta!” Bạch Mẫn Hoa sốt ruột nói.
Hiện tại Bùi Phương đã biết mối quan hệ thực sự giữa Sở Từ và Từ Phú Niên. Nhưng bây giờ Đại tá Bạch đã đưa ra quyết định, nên lúc này bà cũng sẽ không nói sự thật.
Huống hồ ai là con trai con gái của Từ Phú Niên thì có khác gì nhau? Không phải đều giống nhau sao?
Lúc này Từ Phú Niên nghe thấy lời vợ nói đại não lập tức ‘ong’ một tiếng, ngay lập tức trống rỗng. Cô ấy đã biết?
Đôi môi trắng bệch không khỏi run rẩy, dáng vẻ nhìn vợ tràn ngập hoảng hốt và sợ hãi.
Đối Sở Tú Hòa, ông là tràn ngập áy náy. Người phụ nữ đó ngây thơ và giản dị. Năm đó không có lúc nào là không cho làm cho trái tim ông loạn nhịp. Nhưng cô khác với Bùi Phương. Bùi Phương giống như vì sao trên bầu trời. Cô ấy xinh đẹp, hào phóng, khoan dung, mọi thứ đều rất hoàn hảo. Một người phụ nữ như vậy làm vợ ông mới có thể làm cho ông có cảm giác thỏa mãn.
Nhưng lúc này, dáng vẻ của vợ đã thay đổi, hung dữ nhìn ông, làm cho ông không biết phải làm sao.