Editor: demcodon
Vẻ mặt của Sở Đường u oán, anh rể của cậu còn là quân nhân đó, có quân nhân gian xảo như vậy sao? Loại hành vi này quả thực là phản bội đồng đội.
Sở Từ sao có thể không biết hai người này vừa nói cái gì chứ? Chỉ là cố ý hỏi một câu mà thôi. Ngay cả mấy người Tần Trường Tố cũng biết rõ. Lúc này không khỏi bật cười.
“Anh Từ, hiện tại bệnh viện đã ổn định. Trong khoảng thời gian này em ở nhà dưỡng thai, thỉnh thoảng sẽ đi một chuyến. Nhưng... bây giờ em chưa đến ba tháng, không phải sắp sinh, đừng cẩn thận quá như vậy. Quá khó xử!” Sở Từ bất lực nói.
Mấy người đàn ông trong nhà nàng, bao gồm ba Từ và cả Từ Vân Viễn cứ nhắc đến đứa trẻ trong bụng nàng thì lập tức giống như lên chiến trường đánh nhau, căng thẳng hơi thái quá.
Đương nhiên, nàng hoàn toàn biết Từ Vân Viễn chỉ là xem náo nhiệt. Thằng nhóc này đột nhiên thích so sánh với Sở Đường. Sở Đường tặng đứa trẻ một chiếc vòng bạc thì Từ Vân Viễn lập tức có thể sai người tặng một chiếc vòng vàng đến. Sau khi cưới Đường Ngọc, quả thực hơi phô trương giàu có.
Nhưng không có gì lạ, thật sự là bây giờ Sở Đường coi thường y. Dù sao cách cư xử của Từ Vân Viễn rất khác so với trước đây. Lấy năm ngoái làm ví dụ: cậu ở nhà họ Đường đã đả kích Đường Vĩ đến hai bàn tay trắng, mẹ ruột của y đã quỳ gối trước mặt y cầu xin cũng chưa mềm lòng chút nào. Trên đời này, ngoài Đường Ngọc ra, cũng chỉ có lời nói của Từ Vân Liệt và nàng là y có thể nghe mấy câu.
Đương nhiên, nàng cũng không có ý nói Từ Vân Viễn làm sai. Nàng chỉ cảm thấy thủ đoạn mỗi lần của Từ Vân Viễn đều quá độc ác, chưa từng có ngay quang minh chính đại. May mắn y chỉ là vì bảo vệ Đường Ngọc và nhà họ Đường, cũng không mang tổn hại cho người vô tội. Nếu không dưới cái nhìn của nàng, cuộc sống tốt đẹp của Từ Vân Viễn chưa chắc có thể lâu dài.
Khi ở vị trí này sẽ bị bất đắc dĩ, hơn nữa cũng không liên quan gì đến nàng, có lúc nàng cũng nên mắt nhắm mắt mở. Nếu thực sự quá đáng, người làm chị dâu như nàng sẽ gõ hai cái cho tỉnh. Từ Vân Viễn cũng sẽ lui mấy bước.
Lúc này, Sở Từ vừa nói muốn ở nhà dưỡng thai thì Sở Đường lập tức vui mừng ra mặt. Biểu cảm trên mặt Từ Vân Liệt như muốn tan chảy trong tích tắc.
Hiện tại nhiệm vụ của hắn nặng nề, đôi khi hai ba tháng mới có thể về nhà một chuyến. Nếu Sở Từ có quá nhiều việc trong tay, hắn ở bên ngoài cũng không dám yên tâm.
“Chờ con chúng ta lớn hơn một chút, em muốn đi theo anh.” Buổi tối, Sở Từ nhìn thấy sự lo lắng của Từ Vân Liệt nên nói.
Hiện tại trong tay nàng có đủ vốn để lập một kế hoạch cho một sản nghiệp khổng lồ và ổn định. Khi nàng không còn lo lắng về tài chính và công đức. Sau khi con cái hiểu chuyện hơn thì nàng có thể tiếp tục làm những việc mà nàng muốn làm trong đời này. Thậm chí có Từ Vân Liệt ở bên cạnh, nàng càng vui vẻ chịu đựng.
Từ Vân Liệt mím môi, trong lòng cảm thấy nguy hiểm, tự nhiên không muốn Sở Từ đi nếm thử. Nhưng nghĩ đến tính tình của cô, cũng biết tứ hợp viện này không nhốt được cô. Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn gật đầu, ôm người vào trong lòng, động tác rất cẩn thận.
Sở Từ nói được thì làm được. Mặc dù thời gian mang thai này quả thực không có làm việc quá mệt mỏi. Nhưng cũng không rãnh rỗi, nàng đã thuê rất nhiều người có năng lực ra tay mở nhà hàng Phúc Duyên Đài từ huyện Y Thủy đến thủ đô, trực tiếp mở mười chuỗi nhà hàng. Ngoại nhà hàng, còn có công ty quần áo trong tay Thôi Hương Như. Lúc trước Thôi Hương Như không có tiền, tất cả vốn đầu tư đều là của nàng. Thôi Hương Như cũng chỉ chiếm chút cổ phần mà thôi. Sở Từ cũng thuê một đội ngũ chuyên nghiệp đóng gói, tạo thành một thương hiệu ai cũng biết đến.
Gần như trong một thời gian ngắn, trong tay nàng có thêm mấy ngôi sao mới đang bắt đầu khởi động.
Bảy tháng nữa trôi qua, già trẻ lớn bé cũng như cả nam lẫn nữ trong nhà của Sở Từ gần như đều xếp thành hàng. Một đám đều nhìn nhau chằm chằm và nghe ngóng động tĩnh bên trong.