Rồi sau đó, Tần Viễn Hoành đi tới trước mặt Triệu Khải Thuy đang cau có nhăn mày, chắp tay nói: “Kỳ Vương gia, Tân gia của ta dạy dỗ không nghiêm, để ngài chê cười rồi.”
Triệu Khải Thuy nhướng nhướng mày, hừ lạnh nói: “Hầu gia, vừa rồi đệ tử của Tân gia các người còn uy hiếp đến tính mạng của ta đấy, ta rất muốn xem thử một chút xem Hầu gia các người sẽ xử trí thế nào?”
Tần Viễn Hoành gật đầu một cái, nói: “Chuyện này, đương nhiên Tân mỗ sẽ cho Kỳ Vương gia một câu trả lời, thế nhưng nếu như việc Kỳ Vương gia tới quý phủ ngày hôm nay để gặp xá muội bị truyền ra ngoài, dường như không được tốt lắm nhỉ? Tần phủ vẫn còn chuyện quan trọng cần xử lý nên không giữ Kỳ Vương gia ở lại nữa”
Ông ta đang hạ lệnh đuổi khách đây mà.
Sắc mặt của Triệu Khải Thuy lập tức thay đổi, gò má trắng nõn lại càng trắng bệch, ông ta hít sâu mấy cái, tựa như không chịu nổi sắp bùng nổ, thế nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, ông ta hất tay áo bào, nói: “Uy phong của Tần Hầu gia thật lớn, bổn vương sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay.”
Ông ta hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khó coi rời khỏi Tần phủ.
Tân Viễn Hoành liếc nhìn mọi người ở đây, lạnh lùng quát: “Còn các người nữa, ai đi làm việc người nấy đi, người nào người nấy cứ đứng mãi ở đây, muốn bị phạt sao?”
Mấy người hầu sợ hãi rối rít đứng dậy, vội vàng rời khỏi đình viện.
Ngay cả Triệu phu nhân cũng xanh mặt, dẫn người rời khỏi nơi này, trước khi đi còn dùng ánh mắt oán giận, hung hăng liếc nhìn Trần Long và Trần Nguyệt Trì.
Không bao lâu sau, trong sân nhà chỉ còn lại Tân Viễn Hoành và hai mẹ con Tân Long, còn có cả mấy người hầu đi theo bên cạnh Tần Viễn Hoành.
“Tân Long, ngươi đúng là có tiền đồ đấy, lại còn dám giết người.” Tân Viễn Hoành cũng có chút bất ngờ liếc nhìn hai thi thể nằm trên đất, quay sang nói với người hầu: “Xử lý hai thi thể này một chút, còn có gia đình của họ nữa, mang sang cho mỗi nhà năm mươi hai tệ, nói cho các nàng ấy biết, trượng phu của các nàng tận trung vì Tần thị”
“Vâng thưa gia chủ.”
Mấy người hầu nhanh chóng chỉnh sửa thi thể của hai tên hộ vệ lại một chút, sau đó mang ra ngoài.
Tân Viễn Hoành lẳng lặng đứng ở đó, nhìn Tần Nguyệt Trì, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn một chút, nói: “Tam muội, ngươi vẫn còn trách đại ca sao?”
Nghe thấy tiếng Tam muội này, cơ thể Tân Nguyệt Trì run lên, mũi đau xót, bà ấy mím môi, nhịn không cho bản thân khóc lên, nhàn nhạt nói: “Thưa Hầu gia, Tân Nguyệt Trì không dám”
Tần Viễn Hoành thở dài, nói: “Ngươi cũng biết, lúc trước việc ngươi bỏ nhà đi, sau đó lại đưa Tần Long quay về đã tạo nên chấn động lớn tới mức nào ở Vương Đô này, cũng gây nhiều ảnh hưởng lớn đối với Tân gia chúng ta, thân là gia chủ của Tần Gia, ta cũng không còn cách nào khác.”
“Tân Nguyệt Trì không trách Hầu gia, đó cũng là do Nguyệt Trì tự làm tự chịu” Tân Nguyệt Trì cắn môi nói.
Tần Viễn Hoành nhìn thấy dáng vẻ quật cường của Tần Nguyệt Trì, không nhịn được khoát tay một cái, vẻ mặt cũng trầm xuống, mất hứng nói: “Chuyện đã qua rồi, không đề cập tới nữa”
Sau đó, ông ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Tần Long, lạnh lùng nói: “Chuyện ngày hôm nay, tạm thời ta sẽ không truy cứu nữa, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh học viện, ngươi nhất định phải cố gắng tu luyện, tranh thủ thức tỉnh huyết mạch trước kỳ thi cuối năm diễn ra, để các đại quan, quý nhân của Vương Đô biết, mỗi một con cháu ở Tần gia chúng ta đều có thiên phú trở thành cường giả, chứ không phải là một tên phế vật.”
Tiếng nói vừa dứt, Tân Viễn Hoành cũng không nói câu nào, xoay người rời khỏi nhà.
Bóng lưng lạnh lùng cứng rắn đó khiến ánh mắt Tân Long trở nên lạnh lùng.
Phần sân huyên náo nhanh chóng yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều rời khỏi đó, chỉ còn lại hai mẹ con Tần Long, ánh mắt Tân Nguyệt Trì cứng lại, nhìn chằm chăm ra ngoài cửa, sắc mặt tái xanh, ánh mắt lạnh lùng.
Tần Long cảm nhận được trạng thái của Tân Nguyệt Trì không ổn, ân cần hỏi: “Mẫu thân, mẫu thân sao thế?”
Lúc này Tân Nguyệt Trì mới tỉnh táo lại, thương xót liếc nhìn Tân Long, nói: “Tân nhi, mẫu thân không sao, ngươi có đói bụng không, nghỉ ngơi một chút đi, mẫu thân làm cho người ít thức ăn.”
Vừa nói, Tân Nguyệt Trì vừa đi tới ngoại viện, bắt đầu nổi lửa nấu cơm, ở Tần phủ này, đại tiểu thư như bà ấy lại không hề có bất kỳ người hầu nào, động tác nhanh nhẹn, hiển nhiên đây không phải lầm đầu tiên làm, không bao lâu sau, một tô mì nóng hổi nhanh chóng được bưng đến trước mặt Tần Long.
Tân Long cũng đang đói bụng, hắn vừa tỉnh lại, sau khi chiến đấu một phen đương nhiên cơ thể cực kỳ yếu ớt, lúc này hắn nhanh chóng ăn từng miếng từng miếng.
Đầu thai làm người, được ăn tô mì sợi thơm ngát, nóng hổi này, Tân Long không nhịn được cảm thấy như đã trôi qua một đời.
Tần Nguyệt Trì yêu thương nhìn Tần Long, trên mặt thoáng hiện lên vẻ do dự, thế nhưng vẫn cắn răng, nói: “Tân nhi, ngươi vẫn còn quá nhỏ, cò một số việc, mẫu thân vốn không nên nói với ngươi, thế nhưng có lúc lại không thể không nói cho ngươi biết, hy vọng ngươi có thể hiểu cho mẫu thân.”
Tân Long cảm nhận trong lời nói của Tân Nguyệt Trì có ý gì đó, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Mẫu thân, có chuyện gì, người nói đi.”
Tần Nguyệt Trì nói: “Cửu cửu của ngươi được phong làm Trung Lang tướng quân, phong An Bình Hầu, ông ta là một người có tâm địa cực kỳ sắc đá, làm việc quá mức quy tắc, thưởng phạt cũng nặng. Nếu hôm nay không xử phạt con vậy thì không phải là phong cách làm việc của ông ta, con phải nhớ cho kỹ câu nói cuối cùng của ông ta.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tân Nguyệt Trì, Tân Long nhàn nhạt nói: “Ý của mẫu thân là, ngoài mặt ông ta thả hài nhi, thế nhưng thật ra đang chờ hài nhi không thông qua kỳ kiểm tra cuối năm của học viện, đến lúc đó lại càng có lý do để gộp lại xử lý hài nhi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!